Vọng một tiếng đờn của Trúc Linh Lan
Tôi người xa quê hơn nửa vòng trái đất, những ngày vào xuân khi tuyết phủ trắng những nẻo đường, không hoa đào, hoa mai…tình quê vời vợi…Chợt bắt gặp nơi đây “Vọng một tiếng đờn” từ một tâm hồn đồng cảm ” Vọng cố hương da diết vọng quê nhà. Thời gian ngậm ngùi bạc phai mái tóc..Chiếc lá cuối đời…nguồn cội nơi đâu”. Cám ơn nhà thơ Trúc Linh Lan.(Ptt)
Người xa quê nhớ một tiếng đờn
Câu tài tử vọng miền cố xứ
Nơi có mẹ già có bến sông nắng dội
Có con đò tím ngát cuối hoàng hôn
Người xa quê thèm gỏ nhịp song loan
Buồn đứt ruột đêm hoa cau ngan ngát
Con vạc thả ngang trời tiêng kêu lưu lạc
Khúc đờn kìm nước mắt bỗng mưa rơi
Người xa quê tết đến muốn quay về
Bao khốn khó xứ người ai hiều được
Nhớ khói đốt đồng, nhớ hương gạo mới
Món canh chua nấu bần, món cá sặc kho khô…
Người xa quê mơ giấc ngủ thương hồ
Bồng bềnh sông nước ráng chiều ấm áp
Con sẻ trên đồng ngậm sắc vàng tháng Chạp
Cu đất gọi bạn tình no ấm một mùa hoa
Vọng cố hương da diết vọng quê nhà
Xang, xừ líu…nghe rưng rưng muốn khóc
Thời gian ngậm ngùi bạc phai mái tóc
Chiếc lá cuối đời !
Nguồn cội nơi đâu!
Trúc Linh Lan