Tết người xa xứ của Nguyễn Tuyết
Đọc bài thơ của Huỳnh Tâm Hoài, đồng cảnh ngộ Nguyễn Tuyết Snows đã viết bài tết người xa xứ. Trong đó, tác giả không ao ước giàu sang, phát tài mà có ý muốn nhỏ thôi: được làm công cho chủ Việt ! (SOS)
Tết người xa xứ
Đón Tết người, nhớ Tết mình
Ta người xa xứ, giữa mưu sinh
Một ngày ” ân sũng ” ta được nghỉ
Thì cũng hòa vui góp với xuân
Nhưng tự lòng cũng thấy vui
Tết Nguyên Đán của người xa xứ
Lòng vẫn râm ran, náo nức…
Dầu chỉ âm thầm đón Tết ta thôi
Nếu may mắn làm cho chủ Việt
Người đồng hương, đồng cảnh, đồng tình
Thì được nghỉ thêm một ngày đón Tết
Nhưng ai hiểu được lòng ta
Chiều ba mươi Tết
Tự tìm kiếm người thân quen
Cùng nhau hò hẹn
Đón giao thửa nhớ Tết quê hương
Xem truyền hình đài mẹ Việt Nam
Chúc mừng…cụng ly trong không khí lạnh
Cái lạnh mùa Đông lạnh thấu xương
Cho dù vật chất đủ đầy, dường như vẫn thiếu
Thiếu ở lòng ta chỉ có lòng ta hiểu
Nụ cười hiền quen thuộc, bóng người thân.
Nguyễn Tuyết SNows
Cho dù vật chất đủ đầy, dường như vẫn thiếu
Thiếu ở lòng ta chỉ có lòng ta hiểu
Nụ cười hiền quen thuộc, bóng người thân.
Nguyễn Tuyết SNows
Tuyết thân mến,
Tôi sống ở Mỹ trên 20 năm ….Mấy ông,bà chủ Việt Nam mình có tình nghĩa thì rất hiếm hoi…nếu nói là không có.Tôi đã làm cho các ông bà chủ nhân Việt…Rồi sau đó đi làm với chủ Mỹ…Ội !khác biệt một vực.Tết Ta mình nói với chủ Mỹ nó OK liền khi biết được đó là Tết truyền thống của người Việt…Còn các ông bà chủ Việt thì nhăn nhó ngay…Ôi trời ơi! mấy ngày đó buôn bán được sao lại xin nghĩ…Cho chị nghĩ thì mọi người nghĩ hết lấy ai buôn bán…Họ liếc xéo và nói :Ráng qua Tết…..đi….!Đó! đồng bào ruột thịt là thế đó.Ông chủ của Tuyết đồng tình nhu vậy…thì khó mà kiếm được…?
Đúng đó… chỉ ta hiểu lòng ta thôi…Thân mến.HTH
Nguyễn Tuyết mến.
Cho mình xin lỗi nhe , người chủ Việt nào khi qua đến đây họ cũng đều bỏ quên cái lương tâm cuả họ ở quê nhà rồi , nên khi gặp đồng hương thì họ xem như bao người khác vây thôi . Còn các chủ Mỹ thì họ văn minh hơn , họ tôn trọng kẻ giúp cho họ, nên họ thông cảm cho cái truyền thống của mình hơn ,phải không bạn. Mong được làm quen , và chúc bạn luôn gặp điều mai trong cuộc sống…. Mến.
Huynh Tâm Hoai và Hoài Thương mến,
Phản hôi cuả 2 bạn , NT phải nói là nó rất là đúng đó , các chủ cả lớn ở đây đều là Tàu Việt ( hayi ngươi Hoa Việt ) , họ y chang như anh nói ,nhưng cũng có không ít người ngoại lệ phải không , thường là người Việt chánh tông , họ mới có tấm lòng với người đồng hương , có khi bên ngoài họ mặt lạnh như tiền , nhưng bên trong họ có ngấm ngầm giúp người Việt đó, họ luôn giữ khoảng cách để mọi ngươì sợ và tôn trọng họ , dù cho chủ Mỹ hay chủ Việt cũng vậy thôi , cần nhất là minh phải có thơi gian gắn bó với công việc , từ đó mới có cơ hội hiểu nhau và cảm thông nhau , và mới có nụ cười tự nhiên chớ không phải là nụ cười lịch sự , còn cái việc nghỉ tết , NT cho là việc phụ mà thôi , vi Tết cuả tụi Tây nó chỉ có nghỉ 1 ngày thôi , vì vậy Tết cuả minh tự mình biết là tự nhiên thôi, 4,5 hoặc 6 giờ xong việc cùng hẹn nhau tại nhà cuả bạn bè cung nhau vui chơi và thức tới khuya , xong ai về nhà nấy thay đô đi làm tiếp, NT chỉ sống trên đất Mỹ gân nưả khoảng t/g cuả anh thôi, lúc mới qua thì cũng thấy khó thở , nhưng sau đó NT có cái may là gặp toàn la bạn bè mới , lạ họ rất là tốt bụng họ giúp đở NT hết lòng, cả những công việc mà NT trải qua , các người chủ Việt họ cũng tốt. và rất la vui và ấm áp. chắc là tại NT gặp hên thôi. Chuyện NT sinh sống trên đất người , xứ lạ này như 1 chuyện phim khó tin nhưng mà có thật. NT chúc anh và gia đình luôn vui , luôn khoẻ mạnh và tràn đầy hạnh phúc. Mến . NTSNOW.
Cái thời dụng biểu của NT thật tuyệt vời.Đi làm rồi về nhà bạn bè chơi tới khuya, xong về nhà nấy thay đồ đi làm tiếp. Có điều là còn trẻ thì mới đủ sức làm tiếp. Lớn tuổi chơi tới khuya, sáng đi làm nổi không ? Có cái gì để trợ lực không, bà BS?
Thì ra là vậy! Nguyễn Tuyết nói lên điều mình từng gặp, từng tiếp xúc. Huỳnh Tâm Hoài thì đã từng lăn lộn xứ Hoa Kỳ trên 20 mươi năm, hiểu biết rất rõ bụng dạ của người ” cùng mảu da thứ tóc “. Hoài Thương dầu hội nhập chưa lâu, lại cảm nhận được vì họ văn minh!… Riêng tôi thì khờ quá, cứ nghĩ dân mình kẻ xấu ít, người tốt nhiều, ai ngờ…nghe mà thương người Việt mình sống ở nước ngoài quá đi thôi !
Ở xứ người THỰC DỤNG kiếm một người bạn thân rất khó còn bè thì nhiều>người ta tìm đến nhau chỉ vì quyền lợi…đến với nhau như bè cây trên dòng chảy… hợp tan trong nháy mắt...còn thâm tình chơn chất.Chết Sống vì nhau thì khó mà tìm anh Phong Tâm ơi!Riết rồi tôi co mình với công việc và trong gia đình hoặc thông gia thôi…Xin chuyển đến anh bài thơ tâm tình như sau:
Nỗi buồn xa xứ
Mấy chục năm xa xứ
Khấp khểnh đời tha phương
Quẩn quanh đời cơm áo
Một thoáng ngày qua nhanh
Mấy chục năm xa xứ
Có lúc quên mất mình
Ngày qua ngày tất bật
Nợ nần quấn quanh thân
Mấy chục năm lạc loài
Giật mình soi gương lại
Thấy tóc giờ pha sương
Đời treo quằn gánh nhớ
Nhớ một thời quê hương
Mấy chục năm xa xứ
Người bổng lạ…mặt quen
Lờ nhau trong ánh mắt
Như chẵng bao giờ thân
Người nhi nhô nước rảy
Phô trương những lập lờ
Chạy theo phường cơ hội
Vội điếm nhục trở cờ
Người áo quan quần thụng
Dủng khí với mép mồm
Nói những lời cao trọng
An nhàn trong lụa nhung…!
Mấy chục năm xa xứ
Trong đục cùng giả chân
Cứ tràn ra như biển..
Mộng ..thôi đành vở tan!
Ta thành người lơ đểnh
Sống một đời âm thầm
Với rượu buồn một cõi
Qua tháng ngày vong thân!
Huỳnh Tâm Hoài
Một lần nưã NT xin xác nhận là anh HùynhTâm Hòai nói quá đúng cái thực trạng khi bôn ba ở 1 thế giới văn minh, cái nề nếp gia phong dường như đảo lộn , giữ cho cái tâm đừng chao đảo rất là khó, nhiều gia đình mất vui và mất đi nụ cười , Thật là không tưởng nổi , nên thật lòng mà nói , NT không bao giờ ước ao làm giàu , NT chỉ cần vưà đủ ăn, vưà đủ mặc , vưà đủ xài , thế là đủ , điều cần nhứt là phải tự biết giữ sức khoẻ cho chính mình và cho gia đình mình , và cố gắng gìn giữ cái không khi gia đình, con cái ấm áp , vì cái tự do quá trớn dễ đẩy con người xa nhau dễ dàng.. và khó mà hàn gắn .Nhớ lại khi mới qua , người chủ cuả chồng NT dạy anh như vầy : Vì anh mới qua , tui dặn anh điều này : ” Nhớ là đừng có tin ai hết , Qua đây chỉ biết vợ và con thôi .” lúc đó , NT nghe chồng về kể lại , NT thấy sao kỳ vậy. Lúc NT đi làm , chủ NT cũng dặn dò : ” Chị mới qua , chị cẩn thận , đừng cho ai biết nhà , và cũng đừng cho ai vô nhà , không có tốt” NT cũng thắc mắc , sao kỳ vậy kià !! Nhưng NT nghỉ , họ là những người từng trải vì họ sống lâu đời trên xứ lạ này , nên NT và chồng cẩn thận và cẩn thận thôi.. nhưng cũng may … bao năm qua NT may mắn có được nhiều bạn tốt , nên cũng rất là vui, dường như NT và chồng được ân tứ từ Trời Phật ban thì phải !
Xin thành thật cám ơn bạn Huỳnh Tâm Hoài cho đọc bài thơ và lời tâm sự rút ra từ cuôc sống từng trải, từng va chạm của anh. Nghe thôi, cũng thấy chút đau, chút tự ái, hơn thế nữa có chút hổ thẹn, vì chúng ta cùng là đồng bào. Những người sống xa quê hương, xa bà con thân thuộc sao không quan tâm giúp đỡ lẫn nhau? Rất may đọc được lời của Nguyễn Tuyết phân trần mà nghe lòng nhẹ đi. Chợt nghĩ, bất cứ dân tộc nào cũng có kẻ tốt người xấu dầu họ ” văn minh hay chưa văn minh “? Nói cho cùng, có những người sống cô lập ít giao tiếp với những người xung quanh chắc tình người trong họ cũng không bị mất, có chăng vì hoàn cảnh nào đó tạo nên chăng?
Xin hiểu cho nơi ghi dòng: NO…English only….(Không ….chỉ tiếng Anh thôi).HTH
Một lần nưã NT phải công nhận anh Tâm Hoài nói đúng nưã rồi !! Hi hi, ” No… English only…”Nhưng hơi đâu mà buồn huynh ơi… trên vạn nẻo đường đời , lắm kẻ xấu nhưng bên cạnh đó cũng có nhiều người tốt , mình cứ nở nụ cười thì họ sẽ cười lại , và ta sẽ chọn bạn mới tốt mà chơi , cũng vui thôi mà hi hi.
Thật ra tôi không có gì buồn cả…Tôi có cuộc sống của tôi và vươn mình lên trên đất sống.Con cái tôi thành đạt và cả cuộc sống gia đình tôi cũng tạm ổn định.Tôi chỉ nói lên những cái quái oăm đáng ghét của số người học đòi hoặc dã vô cãm với người đồng hương …Cái buổi giao thời đã qua…Tôi vẫn là tôi với những việc làm mà tôi có thể thực hiện được gần như ý mình…Thế chẵng mãn nguyện lắm sao…?Cám ơn sự chia xẻ của Tuyết.Thân mến.HTH