Về của Văn Triều
Bao năm em chèo con thuyền góa bụa-trên dòng thanh xuân! Câu thơ nhiều thi ảnh và ẩn khuất những nỗi buồn đến nao lòng. Đọc VỀ, tôi có cảm giác tác giả mang cả một không gian trầm lắng với những ngôn từ như lời thì thầm, tự lắng nghe ta..qua ngày lên men tím bên bờ hòang hôn. Phải chăng đây là tiếng lòng của sự tận cùng trải nghiệm? Tôi lắng nghe, ngòai hiên, có tiếng lá rụng. Chào âm thanh của tịch tỉnh, an nhiên.(HB)
VỀ
Về thôi, ta ơi !
Trời đã chiều rồi, ngày lên men tím
Sao ta còn đứng bên bờ hoàng hôn
lòng ngẩn ngơ say
Ham chơi cho mấy cũng một đời !
Ta về ngồi bên vách đá
Nghe vó thời gian trong tiếng nước reo
Câu, chữ bao giờ hóa thạch,
Hồn cốt về đâu trong cõi nhân gian ?
Về thôi, ta ơi !
Bước xuống yên nào, cho bầy ngựa tung bờm qua sông
Cất tiếng hí vang,
Thức dậy một mùa cỏ úa.
Bao năm em chèo con thuyền góa bụa
trên dòng thanh xuân
Lấm tấm thời gian
rụng xuống bờ vai bạc.
Ta đưa tay hứng giọt nắng vàng
Thời gian lóng lánh chảy tràn ban mai.
Ta về đi thôi,
Về đi
Như lá rụng hiên nhà.
Vân Triều
Bài thơ đọc thấy hay quá , mà hiểu thì chắc không hết ý tình nhà thơ muốn thể hiện .
Có phải người lữ khách muốn dừng bước giang hồ để tìm về một mái ấm bình yên ?
“Về thôi ,ta ơi!”,mỗi người tự ru,tự dặn lòng trong tận cùng sâu thẳm ,Về thôi! chiều đã tím bờ hoàng hôn..đánh thức dậy một mùa cỏ úa..Rồi lại thảng thốt “Ta về đi thôi.Về đi.Như lá rụng hiên nhà”.Là tiếng lòng thê thiết và mong mỏi ..”Về đi ,hãy về đi và tìm lại với em ,Cho ngày mới bắt đầu hoa cỏ..”.Bài thơ mới cả ý và lời,..”Ta đưa tay hứng giọt nắng vàng .Thời gian lóng lánh chảy tràn ban mai” .. Với L.huong là rất hay .Xin chào Văn Triều.