Quán Chân núi của Hồ Việt Khuê
Không nói được cảm xúc của tôi khi lần đầu tiên được đọc hai câu: ” Thu thuỷ cọng trường giang nhất sắc, Lạc hà dữ cô vụ tề phi.”. Lúc đó còn nhỏ lắm, chưa biết tác giả là ai nhưng đã hồn xiêu, phách lạc, lạnh buốt trước một tài năng, một tâm thế. Sau nầy, đọc thường nhưng ít khi gặp lại cảm xúc ấy! Cho tới hôm nay, được đọc bài nầy của anh Hồ Việt Khuê. Cảm giác tưởng đã mất đi lại ùa về, khi chỉ mới đọc khổ thơ đầu tiên : ” Nắng tái trên môi cô hàng nước/ Nhạt thếch trong ta hớp rượu đầy/Cỏ vàng phai từ mùa chinh chiến trước/ Hồn oan còn lẩn khuất đâu đây.” Tôi lạnh quá. Thôi, tôi đi đắp mền. Còn các bạn đọc tiếp đi nhá. (QĐ)
QUÁN CHÂN NÚI
Nắng tái trên môi cô hàng nước
Nhạt thếch trong ta hớp rượu đầy
Cỏ vàng phai từ mùa chinh chiến trước
Hồn oan còn lẩn khuất đâu đây.
Quán chân núi em chôn đời thiếu phụ
Mây tang thương không ngớt đuổi nhau về
Ta với rượu cùng êm đềm ngày cũ
Nhìn bóng mình lay lắt cuối trời quê.
Chút êm đềm ngày xưa chợt lắng
Quán em nghiêng, ta mắt quạnh màu chiều
Ta muốn quên đi quên tất cả
Em còn gì ngoài quán lệch nhốt đời xiêu.
Lưng đáy chén quán chiều tơi tả
Mắt em sâu gió núi lộng về
Quanh ta vũ điệu vàng cây cỏ
Nhạc đời hai ta em có nghe.
Ta vừa mơ ta vừa mơ thấy
Tay ai lăn chậm bánh xe đời
Rượu chân núi tiễn ngày nông nổi
Mai vàng đồi mây trắng chơi vơi.
Hồ Việt Khuê
Mắt già nhòa dõi từng con chữ
Tim nhói đau theo mỗi ý thơ.
Chào bạn. Cảm ơn bạn nhiều
Bài thơ sao mà hay thế,phản hồi biết nói gì đây ? Đúng là: Tim nhói đau theo mỗi lời thơ.Như Anh Tú đã nói.
Chúc ban mua xuan tuoi tham
**
Quán chiều chân núi ,,, thương cô phụ
Rượu chuốc vơi đầy ,,, giục gã say ! Hoành Châu (Gia đình C )
Khuê đã gửi mấy tập thơ tặng các ban cho Luong Minh
Quán chân núi nhốt đời cô phụ
Ta tìm em…bóng ngã…cuối đường trôi
Bên lưng đồi nắng cứ nhạt bờ môi
Gió lay lắc cho cơn say…chợt tĩnh!
Cam on ban
Anh NHA đã nói đúng. Em cảm ơn anh.