Vắng anh vườn kiểng cũng buồn của Ngân Liên

Ngày đăng: 5/07/2013 09:18:03 Sáng/ ý kiến phản hồi (2)

Bài thơ Vắng anh vườn kiểng cũng buồn  truyền bằng cảm xúc tận lòng tác giả? Với phương cách dụng từ mộc mạc mà không cũ, nêu bật  được ý,tình thông qua cách ẩn dụ kín đáo, nhân cách sự vật khá sâu sắc và chắc tay, gợi lên được nhiều hình tượng gần gũi trong đời thường, chính đây là chỗ thành công của tác giả.(PT)

         

              

                               Vắng anh vườn kiểng cũng buồn

 

                                   Có khu vườn kiểng tí teo

                              Tưởng như mình thoát cảnh nghèo trăm năm  

                                   Đôi cau kề cận trầm ngâm 

                              Lá non vừa nhú anh cầm lòng đi                                   

                                 
                                   Gục đầu thả nhớ – nàng Si

                               Khế treo xanh trái sầu bi chua lòng 

                                   Ướm lời ngó ý – Thanh long

                               Ngọc lan đài các vỡ cong môi cười

 

                                   Cánh hồng biếng hé nụ tươi

                               Gieo hương Dạ lý cũng lười làm duyên

                                   Đăm chiêu Sứ giả bình yên

                               Trúc ,Mai quý giá sầu quên điệu đàng

                                   

                                   Niềm vui phá vỡ tan hoang

                               Nỗi buồn úp chén chờ sang đơm mời

                                   Chừng nào anh ghé qua chơi

                               Thì em dọn cổ thay lời cám ơn .

 

                                                              NGÂN LIÊN

 

Có 2 bình luận về Vắng anh vườn kiểng cũng buồn của Ngân Liên

  1. Phong Tâm nói:
    Đọc thơ Ngân Liên chợt nhớ người bạn thơ từng chung nhóm Mai Vàng trên 40 năm, giờ mới gặp mặt lần đầu, xin gởi tặng lại bài thơ gọi là tạ chút lòng.
     
     
                                      LẠC
     
                            Những bàn tay lá xếp đôi
                            Chiều đi lạc, bướm mồ côi, hoa buồn !
                            Mai chiếu thuỷ – Dạ lý hương
                            Có cầm chân được vô thường bông tre ? 
     
                            Gió đưa bụi chuối sau hè
                            Tiếng gà gáy lẻ, nhạc ve cuối mùa
                            Lỡ chiều, lỡ sớm, lỡ khuya
                            Lở vàm sông lở, ai chia bến đời !
     
                            Đưa tay vuốt ánh mặt trời
                            Chợt nghe sợi tóc rối bời mà thương
                            Cởi trần, giũ áo phong sương
                            Bụi mờ dợn sóng chiều buông xuống chiều .
     
                                                                                   PT
    • Ngân liên nói:
      Gần 40 năm mới được diện kiến dung nhan. Người nào cũng bạc phơ mái tóc! Nhưng tình thân thì chắc còn!
      Cám ơn anh PT trưởng nhóm tvđ MV ngày xưa, nhà thơ của Bến Tre, mảnh đất anh hùng, đã có lời thơ chia sẻ.Thật ra, cảm xúc thường tới khi ta có tâm trạng buồn, nhưng không hẳn là kể lại chuyện thật của mình má có khi là của người khác,hoặc do trí tưởng tượng…phong phú! Phải không anh?
      Thân ái.
      Ngân Liên

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Các bài viết mới khác