Đong đưa cánh võng, đong đưa cánh sóng
Chiều hôm qua, vừa ra khỏi nhà anh chị Ba ở Tuyên Nhơn, mấy anh em tôi tấp vào một quán cà phê bên đường N2 Tuyên Nhơn – Đức Hòa, Long An uống nước đặng chia tay nhau: tôi và em trai trở về Saigon cách đó gần 80km, hai vợ chồng đứa em gái về Mộc Hóa cách đó 39km.
Quán nằm giữa đồng trống lộng gió mưa, mái lợp lá dừa nguyên tàu, cột tròn đúc giả gỗ, và đặc biệt là giống như hầu hết các quán cà phê dọc đường ở Tuyên Nhơn và từ Tân An về Saigon, có mắc sẵn những chiếc võng cho khách đong đưa.
Đêm qua tôi ngủ được có 4 tiếng đồng hồ, rồi ngồi xe gắn máy đi gần 3 tiếng đồng hồ từ Saigon tới Tuyên Nhơn (Long An) nên cái lưng nó càm ràm, than vắn thở dài. Gặp cái võng thì y như buồn ngủ gặp chiếu manh, cá gặp nước.
Tôi nằm đong đưa trên võng, lướt web bằng sóng 3G trên chiếc Samsung Galaxy S4 mới được trải nghiệm. Tôi từng nhiều lần lướt web từ đông sang tây, thậm chí ngay giữa thủ đô Washington tráng lệ hay tại Sapporo giá lạnh trên đảo Hokkaido của Nhật Bản giữa mùa băng tuyết gần Bắc cực, nhưng phải công nhận rằng cái cảm giác lướt sóng Internet ngay giữa một vùng quê mà cách đây không lâu còn hoang hóa, gọi là vùng hốc bà tó, thiệt là khó diễn tả. Lại thêm vừa lướt web, vừa đong đưa võng. Feeling dữ lắm!
Công bằng mà nói rằng Việt Nam phủ sóng Internet cực tốt. Ngay cả Mỹ, Nhật Bản, Hàn Quốc, Taiwan, Singapore,… và nhiều nước khác mà tôi từng tới làm việc cũng không tiện lợi như vậy. Sóng Internet ở Việt Nam giờ không chỉ chạy đầy đường mà còn phủ tới mọi ngõ ngách ở thành thì và mọi hang hốc ở nông thôn. Chỗ nào không có sóng Wi-Fi thì có sóng 3G của các nhà mạng di động. Tại các vùng đô thị, Internet tốc độ cao bằng cáp quang cũng đã được kéo tới tận nhà. Điều trên cả tuyệt vời là trong thời cạnh tranh khốc liệt, kết nối Internet không chỉ phủ rộng mà giá còn rất phải chăng kèm theo đủ mọi gói cước cho ai cũng có thể biết thế nào là Net! Hồi năm ngoái ở Singapore, khi nghe tôi thiệt thà khai báo tình trạng phủ Internet ở Việt Nam, các bạn đồng nghiệp ở Đông Nam Á ngồi tròn xoe mắt mà… nuốt nước miếng! Hỗng có nói gian đâu…
PHẠM HỒNG PHƯỚC
(Saigon 22-7-2013)
Người phụ nữ đứng bên cánh võng của tôi là… cô chủ quán nước à nghen! Nhưng tôi bình tĩnh hơn Đa tình đệ nhất nhạc sĩ Phạm Duy, hỗng có “si tình” tới mụ mẫm như ông bỏ quên cả cây đàn tại nhà cô gái (cho dù là cố tình để có cớ quay lại) – như ông kể trong bài hát “Cây đàn bỏ quên”. Nói thiệt, dù gì chăng nữa làm sao tôi dám “bỏ quên” nàng công chúa S4 hả! Mấy bạn bên Samsung Vina giết tôi chết ngắt!