Chủ nhật đi cà phê Sách
Tạm gác chuyện đất nước, chuyện người dân, chuyện con nit mới lọt lòng đang mắc nợ, ngày nghỉ chúng tôi – những thanh niên sức dài vai rộng hẹn hò nhau đi cà phê Sách.
Nhấp một ngụm cafe tôi chợt nhớ ra: vài hôm nữa là đến ngày giỗ bố của anh công an khu vực.
Lúc mới chuyển cửa hàng đến đây, tôi lấy làm lạ cứ hễ vài hôm là anh ta ghé, mình không vi phạm gì, anh đến cũng không hỏi chuyện riêng tư… Rồi hôm kia tôi nhận được một cái thư mời đám giỗ.
À! thì ra anh công an yêu dân như người nhà, muốn thể hiện tình thương mến thương với bà con khu vực. Tôi đang băn khoăn liệu mình có nên đi hay không, đi mất thời gian và tạm ngưng công việc, không đi thì gửi vài ký chôm chôm liệu có đủ lễ không? Chứ dùng cái bao thư của chủ nhân mà bỏ “vài xị” vô thì đau quá.
Từ ngày về đây, chúng tôi cày từ sáng đến tối trong cửa hàng (chỉ trừ lúc sáng sớm tôi la cà cà phê “như một hình thức bệ rạc đáng xấu hổ “) thì chẳng đi đâu nên không biết anh có đi uống cafe ?. Nhưng tôi nghĩ với một người nhiệt tình với công việc, tận tâm với xã hội như thế, chắc hẳn là pha cafe ở nhà rồi, chứ nếu ra quán thì thời gian đâu mà đi mời đám giỗ.
Mang tiếng đi cà phê Sách, nhưng thực tình là không “nuốt nổi” một trang nào vì tâm trạng hoang mang quá. Lúc đi gần đến quán, tôi thoáng giật mình vì bắt gặp một nhóm công an giao thông đang núp trong lề đường đôi. Thương mấy anh quá! Trong khi toàn thể thanh niên vào ngày nghỉ là đốt mông trong quán xá, thì các anh chưa bao giờ bỏ bê công việc dù chỉ một ngày, luôn hy sinh bất kể nắng mưa, không quản ngày đêm ra sức canh me để người dân đi cho đúng luật.
Một năm ở Việt Nam có khoảng 8.000 lễ hội, ấy là vì các vị lo cho nhân dân không có nơi giải trí, nhưng mục đích tốt đẹp đó thực sự được bao nhiêu hay chỉ nhắm vào hiệu quả kinh tế…riêng?
Và còn rất nhiều những công trình vốn nước ngoài được rút ruột cho nhẹ bớt, sao các anh nhà văn không ca tụng họ đi, hay là các anh không dám?
Anh nhà văn à! Vậy thì cái cục nợ mà anh nói thực ra là do ai mang lại? Họ là những người không bao giờ đi la cà quán xá như anh, để có thì giờ kiếm thêm thu nhập từ sức lao động của lớp dân nghèo lười lao động như chúng tôi đấy.
Bài và ảnh Tú Yên
h2 Một thư viện nhỏ dành cho khách
h4 Uống cà phê mà nhớ tới đám giỗ không quen
h5
Bài viết của t/g Tú Yên hay và thâm thúy quá ! Mới thoáng qua cái tựa , NT tưởng là hư cấu… nào đâu hiện thực cái logo và cái bảng tên màu xanh rất đẹp….Cho NT hỏi … Nó nằm ở đâu vậy bạn Tú Yên , nhìn thấy rất là hay và thú vị quá đi chứ….Cám ơn Tú Yên giới thiệu quán cà phê nào cũng bắt mắt và có ý nghĩa rất hay tuyệt cú mèo lun…Cũng có cái hay trên quê hương mình…. mà đâu dễ ai tìm thấy và biết tới…hihi…Nhớ đi ăn cỗ … dìa kể chiện vui cho bà con nha bạn …hehe
Tú Uyên đi la cà mà còn dám…khoe?
Có khi nào đi “hình thức bệ rạc” gặp nhà văn cà phê hông?
Chắc là không! Nhà văn bây giờ pha cà phê phin uống ở nhà rồi.
Đi la cà không khoe thiên hạ cũng biết,dù chẳng làm gì được nhau! nhưng ai biểu TY cà phơ mà còn …xách theo cái bao thơ chi cho nặng,hén P.Nga? hihih
Quán nằm ở 18A Cộng Hoà- Tân Bình nhé chị. Nhưng mà lần này chỉ viết về vấn đề riêng tư mà ko đả động gì đến quán chắc em hụt tiền quảng cáo rồi. Hic, lấy đâu đạn dược mà đi ăn giỗ hả chị Nguyễn Tuyết? Huhu