La đà gió bay của Yên Dạ Thảo
Cảm giác Lạc sinh Hữu Ái để đong đưa trên cành Họai Khổ! Tình yêu và đau khổ vốn là đề tài muôn thuở của thi ca. La Đà Gió Bay là những hoài niệm, có trách hờn, có cam chịu..Phải chăng hòa trong nỗi niềm vong phụ ấy cũng là thú gậm nhấm đau thương? Những Thư xưa, Mực xanh giấy trắng, và Xem lại xót lòng, Tình hồng gửi trao..là quãng thời gian sinh lý cùng vùng không gian tâm lý luôn đan xen nhập nhòe sáng tối của chú đom đóm, tạo nên dòng ảo thực khôn nguôi!
Thôi thì
Hương xưa, thóang mộng
Và
La đà gió bay.
La Đà Gió Bay…
Thư xưa
Xem lại xót lòng
Mực xanh, giấy trắng
Tình hồng gởi trao
Bao mùa
Lá rụng bên cầu
Vàng bao nhiêu lá
Vàng màu tình thơ
Một lần
Hò hẹn đợi chờ
Một người không đến
Một ngơ ngẩn buồn!
Trà Vinh
Đất Vĩnh Long vương
Chữ duyên không đặng
Chữ thương rã rời…
Qua bao
Mấy cái “mười mươi”
Thư ai còn đó!
Với lời thiết tha
Người quê cũ
Ta trời xa
Hương xưa, thoáng mộng
La đà gió bay…
Yên Dạ Thảo
LA ĐÀ LÁ BAY*
Nhớ xưa câu chuyện nao lòng
Đơn phương … em được tình hồng ai trao
Một ngày chân bước qua cầu
Tình buồn thêm nét xám màu văn thơ
Xưa tự hẹn… tự đợi chờ
Em nào có biết… ngẫn ngơ người buồn.
Ngọt ngào Vĩnh Long vấn vương
Lỡ trao sai mối yêu thương…tình rời
Kỷ niệm của thuở đôi mươi
Bây giờ nhắc lại mong lời thứ tha
Người ơi! Ở chốn trời xa
Xem như là chuyện la đà lá bay!
Anh Tú
June 7, 2014
*Từ LA ĐÀ LÁ BAY của Yên Dạ Thảo
Xin lỗi đã viết sai một chữ trong giòng cuối cùng, đúng phải là: * Từ LA ĐÀ GIÓ BAY của yên Dạ Thảo.
Anh Tú ra thơ nhanh thật!
“Người ơi! ” của anh có lẽ là nữ sinh trường Trung học Long Hồ vào thời ấy?
…Nỗi lòng
Biết ngõ cùng ai
Bây giờ “người ấy”
Còn hay mất rồi ?….
Để trả lời một câu hỏi!
Tình xưa
Như lá thu phai
Buồn
Theo cánh gió heo may
Biệt mù…
Nhà thơ Yên Dạ Thảo ôi !
Bây giờ nghĩ lại , xa xôi quá rồi ,
Có nghĩ thì nghĩ chút thôi,
Kẻo sinh bá bệnh , “eo ôi ” khổ lòng !
YDT xin cám ơn 4 câu thơ của chị Hoành Châu! Sau bài “La Đà Gió Bay” thì YDT bớt khổ lòng (nói đúng hơn là khắc khoải lòng).
Buồn như
Hoa tím trên sông
Theo con nước chảy
Xuôi dòng Tiền Giang…
Anh Anh Tú và Anh Phú Thạnh ơi,
Hai Anh cứ tiếp “hơi”cho LA ĐÀ GIÓ BAY của Yên Dạ Thảo thì làm sao ai chịu nổi! Một YDT gửi chút tình cho gió không phải để gió mang đi ngàn phương mà để gió quấn quýt bên mình hỏi ai có chịu nổi không chớ?!! YDT và hai Anh đã cuốn hồn ai la đà theo gió mất rồi!!! Chết thật!! kt.
Có lẽ anh PT*, AT và YDT đã cuốn hồn thơ la đà theo gió… chứ không cuốn nỗi hồn ai đâu chị!
Giờ đây quá nưả mười mươi
Vẫn còn nhớ đến ấm lòng cố nhân
Đôi khi nhắc đến chạnh lòng
Nhờ lời nhắn nhủ gió là đà bay
Bay về tận chốn cố nhân
Lá vàng bay đến la đà lá bay
Kỷ niệm cuả thuở mười mươi
Vẫn còn đẹp mãi vuông tròn tình thân
YDT cám ơn bài thơ của chị! Chúc chị luôn vui khỏe để cho nhữ sáng tác “nhanh”!
Sư tỉ̉ Yên Dạ Thảo ơi.
Bài nào của tỉ viết cũng nghe tình buồn rười rượi cả tỉ ơi.
Vui thì không ra thơ được Hoài Thương ơi!
Đừng kêu YDT là “sư tỉ”, YDT không dám nhận hai chữ nầy đâu Hoài Thương ạ! Hãy gọi là “chị” được rồi nha HT!
Sáng nay dành chút thời gian dạo khắp chợ và siêu thị Thơ, bắt gặp LA ĐÀ GIÓ BAY của Yên Dạ THảo, tâm sự người sao gần trùng hợp với tâm sự mình ở một thời xa xưa. Xin phép tác giả cho ghé vào làm bạn đồng hành để cùng lắng lại chút nỗi niềm. Xin cám ơn tác giả bài thơ.
THƠ KHÔNG HỒI ĐÁP
Bụi xe
Từ chuyến khởi hành
Theo về
Bỏ lại phố thành
Sau lưng
Hàng cây
Ngược bóng qua khung
Nắng đầu ngày nhạt
Lạnh lùng gió ơi
Em ngồi phía trước
Buồn rơi
Sợi hương tóc thả
Chơi vơi hồn mình
Mực xanh
Giấy trắng
Thơ tình
Gởi em từ độ
Bóng hình em vương
Bao năm
Biết mấy đoạn đường
Tờ thơ vàng ố
Lời thương chưa về
Bây giờ
Trên bến sông quê
Lá xao vàng
Rụng ven lề
Gót sương…
Phong Tâm
(09.6.2014)