Nổi buồn không tên của yên Dạ Thảo

Ngày đăng: 12/07/2013 06:02:52 Sáng/ ý kiến phản hồi (4)

Yên Dạ Thảo có Nỗi buồn không tên? Lạ thật ! Cho dù mới gặp mặt lần đầu, người đối diện cũng cảm nhận được ở người thơ có dáng vẻ từ tốn, hiền dịu với nụ cười rạng tươi trên nét mặt, vậy mà phía sau là ” nỗi buồn “. Thật ra, buồn không chỉ của riêng ai? ( bài thơ do Phong Tâm giới thiệu )

 

NỖI BUỒN KHÔNG TÊN

Cuối tuần phố chật người đông

Ta mang ra chợ buồn chồng lên vai

Một ngày, rồi lại một ngày

Buồn chưa bán được, mắt cay cay nồng !

Đêm qua có ngọn chiêu phong

Từ nơi đồng nội luồn dòng gió thương

Bình minh lấp lánh hạt sương

Vương lên hoa tím hoa hường nhà bên

Nỗi buồn chợt đến ” không tên ”

Vẳng xa mưa lệ rơi lên má hồng

Trĩu hồn một khối sầu đông

Thu phong, xuân mộng tơ lòng đầy vơi !

Phố xuân lất phất mưa rơi

Chợt đâu ngọn gió phương trời xa xôi

Thổi sầu nhuộm tím tim côi

Thổi buồn qua ngõ hồn tôi… ơi buồn !

YÊN DẠ THẢO

Có 4 bình luận về Nổi buồn không tên của yên Dạ Thảo

  1. Thu Nguyệt nói:

    Lâu rồi không đọc thơ của Yên Dạ Thảo, hôm nay chị TN đọc qua bài thơ “Nỗi buồn không tên” của em, cũng thấp thoáng chút buồn. Thế nhưng lại vui khi biết em còn nhớ ” đường xưa lối cũ”. Chị vẫn mong thưởng thức những vần thơ hay của em.

    • Yên dạ Thảo nói:

      Chị Nguyệt mến,

      Bài thơ này em sáng tác trước khi về VN, lúc đấy bên em vừa bước vào xuân mà trời  vẫn  lạnh và tuyết còn rơi!

      Em cám ơn chị ghé vào đọc bài thơ.

      Thân mến

      YDT

  2. Phong Tâm nói:

    Yên Dạ Thảo thân mến. Biết buồn là biết hạnh phúc, có được hạnh phúc là đã có đi qua hạnh phúc,chỉ khi không biết buồn là gì mới đáng sợ, phải không? Xin chia được sẻ với tác giả .

                                                               

     

                                                    Phố khuya

     

                                                Một ly trà đá chanh đường

                                                Vô tình uống cạn…Vô thường lại quên 

                                                Quán đời đôi lúc không tên

                                                Dễ chi biết được mông mênh tuổi buồn ?

     

                                                Sáu người, hai góc bàn vuông

                                                Ờ, đêm thứ Sáu những khuôn mặt đời

                                                Dường như cùng một nét tươi

                                                Có buồn chôn dưới nụ cười nào không ?

     

                                                Phố khuya xanh đỏ tím hồng

                                                Nào ai mua nổi buồn chồng lên vai

                                                Bán chơi! Cho hết tháng ngày

                                                Người thương thì biết, người ngoài thì không .

     

                                                                                    Phong Tâm                                           

     

    • Yên Dạ Thảo nói:

        Anh Phong Tâm mến,

      Đọc bài thơ của anh gợi cho YDT nhớ lại đêm SG được cùng ngồi trong quán cà phê với anh, anh Lương Minh, anh Đỗ Tám, chị Ngân Liên và chị Cúc Vàng. Thời gian tuy ngắn ngủi nhưng cho YDT cảm nhận được thân tình của các anh chị dành cho mình. Đó cũng là một niềm hạnh phúc làm cho YDT thêm ấm lòng khi rời VN.

      YDT cám ơn bài thơ họa của huynh!

      Thân mến,

      YDT                           

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Các bài viết mới khác