Đoạn của Hải Đường
ĐOẠN, một tiếng dứt khoát ! Khắc nghiệt, tàn nhẫn ! Thế, đúng vậy không ? Chỉ nhận là ” người mai mối, kẻ dẫn đường thôi “. Anh vẫn là anh, tôi vẫn tôi. Xin đọc từng câu, từng chữ, từng lời trong thơ sẽ thấy từ thâm sâu tự nó đã nói lên diều gì. Tất cả đều ngược lại ! Cho dù đến đoạn cuối vãn khẳng định. Mà có phải vậy đâu, vẫn còn nguyên một tấm lòng và sự thật là… ” Đoạn ước thề trăm năm “. ( PT )
ĐOẠN
Nếu anh là Ngưu Lang
Tôi sẽ là Ô Thước
Bắt cầu đưa anh sang
Viếng thăm nàng Chức Nữ
Nếu anh là cô lữ
Tôi, quán lá ven đường
Che tạm chút gió sương
Ấm lòng người lữ thứ
Nếu anh là thi sĩ
Tôi, chiếc lá vàng thu
Trong gió chiều vi vu
Gợi nên tình nên ý
Nếu anh là mùa hè
Tôi sẽ là chú ve
Hát tình ca phượng nhớ
Tha thiêt mà sắt se
Anh vẫn cứ là anh
Lướt khướt mãi cuộc tình
Xa ngoài tầm tay với
Đoạn ước thề trăm năm
Hải Đường
Đọc bốn khổ thơ đầu, ĐP cứ tưởng Anh (trong bài thơ) được Hải Đường nhẹ nhàng, từ tốn dắt vào tận chốn Bồng Lai. Đến khổ thơ thứ năm, bằng ngòi bút sắt như dao cau, Hải Đường ” trảm” một cách hết sức bất ngờ. Chắc bác Phong Tâm cũng ngạc nhiên như ĐP vậy. Giựt cả mình. ĐP