BÀN TAY NHỎ DƯỚI MƯA – TÌNH YÊU LÀ HIẾN DÂNG

Ngày đăng: 12/07/2022 06:44:59 Chiều/ ý kiến phản hồi (0)

Mưa ! Mưa! Tôi có nhiều kỷ niệm với mưa , thích ngắm mưa . Mưa là đề tài muôn thuở trong văn chương , thơ ca, tiểu thuyết. Tôi rất ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên với bìa cuốn sách “Bàn tay nhỏ dưới mưa” , tiểu thuyết của nhà văn Trương Văn Dân. Hình ảnh một cô gái đứng trên đồi, giữa bầu trời cao , xa xa phía là biển mênh mông. Cô gái, nhìn từ phía sau, tóc xỏa bờ vai, áo mỏng, tà áo bay phất phơ. Cô vòng tay ôm ngực rất gợi cảm. Tôi hình dung được nhân vật nữ là một người đàn bà đẹp dịu dàng đằm thắm .

Trang sách mở đầu câu chuyện “Dấu chân trên cát ‘’ với nhân vật xung tôi , nhớ về những ký ức , hoài niệm với người đan bà tên Gấm .

   ‘’ Gấm đã đi .Trong tim , những gì tinh anh vẫn bồng bềnh đâu đó …và có lẽ đó mới chính là dòng chảy của cái gọi là đời . Còn chăng chỉ là nỗi buồn , lắng đọng từ trái tim này đang rơi xuống thành những con chữ “ ( Tr 17).

Tôi bị cuốn hút theo từng trang sách, từng con chữ với câu chuyện tình yêu của người đàn bà tên Gấm và người đàn ông xa lạ . Nhà văn Trương Văn Dân từ nhật ký của Gấm mở đầu câu chuyện , tựa là  “Bóng tối và ánh sang”

Gấm là người đàn bà đã hai lần ly dị chồng có một con gái sáu tuổi . Một đêm mưa, Gấm đến đón con gái ở nhà chồng cũ, bị họ đối xử thô bạo. Người đàn ông chứng kiến, bất nhẫn định can thiệp, rất may câu chuyện đã dừng lại . Vài hôm sau, họ gặp nhau tại cửa hàng, người đàn ông chủ động làm quen, mời Gấm đi uống cà phê. Sau lần gặp đó, họ hẹn nhau thường xuyên . Gấm và người đàn ông góa vợ đến với nhau, thông cảm hoàn cảnh của nhau, yêu nhau và về sống chung nhà. Cuộc sống của Gấm trong lúc đau khổ, bi quan, thất vọng, đã tìm được nơi nương tựa, tìm được một tình yêu đích thực  vượt qua mọi định kiến của xã hội.

‘’…Nỗi tủi nhục và bẽ bang cứ bám riết tôi. Qua hai đời chồng mà tôi chưa hề tham gia tích cực trong quan hệ đượm ái ân .tôi chưa bao giờ trở thành kẻ đồng lõa trong trò chơi mê cuồng hoan lạc. Thân thể tôi sau nhiều năm ngủ yên , bản năng tắt lịm như con thú ngủ đông sẽ chẳng bao giờ thức dậy. Đó là vết thương đau đớn và bí mật mà tôi tưởng sẽ phải gánh chịu cho đến cuối cuộc đời . Nhưng anh đã giúp tôi tìm lại chính mình.

           Tôi không biết tại sao sự hiện diện của anh làm cho tôi phải thú nhận những điều không thể thú nhận với bất kỳ ai .Nhiều lúc tôi có cảm giác kỳ lạ là chỉ cần sống trong không gian êm ái bên cạnh anh ,bằng cách nào tôi không hiểu nổi, cảm giác bình an, giúp tôi xóa bỏ những áp lực . Tôi trở lại với con người thật của mình. Anh đã tạo được trong tôi một tình cảm yêu thương và tin cậy rồi chữa khỏi vết thương sâu kín ấy. Thể xác tưởng đã ngủ yên, thế mà khi anh khẽ chạm vào bỗng cồn cào đói khát. Anh đã giải thoát tôi khỏi những mặc cảm, xóa bỏ mọi ức chế tâm lý , đẩy cảm xúc thăng hoa ‘’ (Tr 65-66)

            Tác giả đã truyền tải tâm trạng nhân vật Gấm miên man cảm xúc, thực và rất thực, tình yêu, sex, ẩn chứa một cách khéo léo trong nghệ thuật viết, nhẹ nhàng thanh thoát như những vần thơ. Người đọc truyện bị cuốn theo những cung bậc cảm xúc của tình yêu, thể hiện cái đẹp của tình yêu dù thánh thiện hay đam mê dục vọng chính là bản năng của con người .

‘’…Hồi ức và ước mơ trộn lẫn vào nhau khiến tôi rùng mình vì hạnh phúc. Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp người rồi trong vô thức, tôi áp chặc đôi tay vào ngưc để giữ chặc niềm mơ ước của mình. Một nỗi xúc động làm tôi ngất ngây như chiếc hôn nhẹ nhàng âu yếm. Đây là những bước chân đầu tiên đi về phía cuộc đời bình an và thắp bùng lên ánh lửa của hy vọng. là viên gạch đầu tiên để xây nên mái ấm gia đình mà tôi hằng ấp ủ .

             Giờ đây tôi sẽ không còn cô độc. bóng tối đã biến thành ánh sáng và cuộc đời tôi sẽ biến đổi từ đây .‘’ (Tr135)

               Tôi cảm xúc và rung động cùng niềm hạnh phúc của cô Gấm .Không chỉ là tình yêu và hạnh phúc đơn thuần của người đàn bà , cao hơn là sự khát khao về cuộc sống, một cuộc sống được hồi sinh sau những tủi nhục bị vùi dập bởi con người , bởi số phận. Nhật ký của Gấm soi rọi cho người đọc cuốn theo cuộc tình của họ nhiều bất ngờ và thương cảm .

  ‘’ Sự hiện diện vô hình ‘’

              ‘’Tuy không là vợ chồng , nhưng chúng tôi là người tình trăm năm . Có bao nhiêu cuộc hôn nhân nhưng mấy ai trong số đó được làm người tình ? ‘’Hãy tin ở anh. Chúng ta còn khối thời gian để sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc ‘’ . Thỉnh thoảng anh tình tứ gọi tôi là Mình ơi ! nghe thật nồng nàn . Thấy tôi rạng rỡ , anh giải thích là trong tiếng Việt từ lâu đã có khái niệm xem người tình là một phần thân thể của mình.    

          Từ đó , tôi hiểu mình đã tìm được bến đổ kín gió, an toàn và bình dị. Buổi tối nào tôi cũng hôn anh, cảm ơn anh đã cho tôi thêm một ngày bình an hạnh phúc. ‘’ (Tr :168)

         Hôm anh bị tai nạn , tôi cứ tưởng đó là điều kinh khiếp cuối cùng mà số phận dành cho mình. Nhưng bi kịch không dừng ở đó . Định mệnh còn muốn lật thêm một trang đời mới ( Tr :183)

Người đàn ông bị tai nạn, Gấm đau khổ tột cùng , nhưng họ đã vượt qua, tiếp tục cuộc sống , họ càng yêu thương nhau hơn . Tình yêu giúp cho Gấm vượt qua tất cả…Nhưng …vâng …những bất ngờ của của số phận, Gấm không ngờ đã đến một cách khủng khiếp và nhanh chóng .

      ‘’…Kết quả trên hai lá phổi có nhiều vùng trắng , đường kính 3-5cm.

          Xét nghiệm sinh thiết ung thư phổi .Tình trạng không thể dùng phẩu thuật cắt bỏ.  Dường như cánh cửa nhân sinh vừa khép .Như nắp quan tài vừa ập xuống. Cả thế giới tối sầm ‘’.( Tr : 184)

    ‘’ Hay , thực chất đây chỉ là cuộc chiến giũa tôi và bệnh tật, tôi đứng một bên và  bên kia là kẻ giấu mặt. Nằm trong bóng tối. Âm thầm nhìn tôi giẩy giụa . Tôi với nó là hai kẻ hòan toàn xa lạ , hay chỉ là phần Thiện đang chống lại phần Ác , ngay trong bản thân mình.

    Còn Trời ? Còn Phật ? Các người sẽ đứng về phía nào trong trận chiến này ? (Tr: 193)

 tác giả và vợ chồng nhà văn Trương Văn Dân tại quận 12

     Đọc đến đây tôi phải dừng lại, tự nhiên rơi nước mắt. Bi thương ! Oan khốc ! Hình như nhà văn đã lay động trái tim tôi theo từng câu chữ . Không phải chỉ là cô Gấm, nhân vật trong câu chuyện. Chính là tôi cũng có tâm trạng như thế . Cuộc chiến của tôi, một mình chống chọi với bệnh tật, với những bất trắc, sợ hãi rình rập trong cuộc sống. Kẻ giấu mặt …bóng tối …Tôi chỉ mong muốn một cuộc sống bình yên, bình thường giản dị …Không thể nào thoát được khi tôi đơn độc.

Gấm đã tìm ra được ý nghĩa của  tình yêu  duy nhất của cuộc đời mình , những giờ phút sắp lìa đời Gấm bộc bạch bằng tất cả sinh lực cuối cùng .

       ‘’Bởi tôi đã có một tình yêu đúng nghĩa , thứ tình yêu làm cuộc đời này tỏa sáng , bước sang cuộc đời khác , sự yêu thương xó bỏ những bất hạnh . Thử hỏi trong nhân gian này đã mấy ai có được ? Đó là mối tình của cả đời tôi . Đầu tiên. Cuối cùng. Duy nhất. Nên dẫu tôi có chết đi thì lời thề yêu anh mãi mãi , trọn đời sẽ đươc tôn trọng . Dẫu tôi có bước qua thế giới khác, tình yêu vẫn còn .

      Cái chết sẽ biến tình yêu của tôi dành cho anh thành bất tử .

     Như những giọt nước hóa thành mây. Mây sẽ không mất mà biến thành mưa và tưới sống cỏ cây.

    Còn trái tim ? Ngàn năm sau trái tim tôi vẫn còn nguyên vẹn. Nó không tan , mãi ửng đỏ đập hoài dưới mộ ( Tr 294).

‘’Tro bụi trần gian ‘’ Phần cuối của câu chuyện tình buồn , là những hồi tưởng của người đàn ông , đọc nhật ký của Gấm , nhớ lại , viết lại…

‘’Trong lúc giao hòa ấy, chúng tôi tưởng như chỉ còn một hình hài duy nhất.

Hai thân xác trong tiền kiếp bị chia lìa giờ hòa làm một, xác thịt quay cuồng trong bão tố , nạp nguồn nhiên liệu từ ngọn lữa tràn đầy sinh lực của khát vọng .

        Tôi ôm ấp Gấm, cả hai tận hưởng dư vị trái cấm trong cảm giác say sưa . Rã rời buông thả hình hài quằn quại như đau đớn nhưng hoan lạc vươn lên đỉnh điểm ( Tr : 395)

      ‘’ Cuối cùng tôi cũng xin biết ơn đời , biết ơn cuộc sống đã cho chúng tôi gặp gỡ và yêu nhau.

       Và chỉ một đêm ân ái như thế thôi đã đủ để chuộc lại tất cả những phút giây u ám trầm uất , lo âu và khiếp hãi mà chúng tôi phải trải qua trong đời. (Tr :396).

            Bàn tay nhỏ dưới mưa  tiểu thuyết viết về  Tình yêu . Nhân danh Tình yêu , nhà văn Trương Văn Dân gửi đến cho người đọc một thông điệp : ‘’Chỉ trong tình yêu con người mới tìm ra lẽ sống của mình. Bởi chết vì tình yêu thì đâu có nghĩa là chết. Mà chỉ là hiến dâng . Là chết trong muôn lần chết . Và tình yêu sẽ đi vào cõi vô sinh vô diệt (Tr: 12).

Khép lại trang sách , đọng lại trong tôi nhiều cảm xúc , tôi thương nhân vật Gấm như thương chính bản thân mình. Đây là điều tôi tâm đắc và cảm nhận được  muốn chia sẻ với nhà văn Trương Văn Dân.

HUỲNH THIÊN KIM BỘI

 

  

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Các bài viết mới khác