PHÍA SAU CÁNH ĐỒNG của Song Hảo
PHÍA SAU CÁNH ĐỒNG
Tôi di trên cánh đồng người đàn bà hoài thai
Bầu vú căng tràn giọt sữa
Tôi uống lấy nguồn đam mê vô tận
Tàn trong mỗi tế bào tôi
Ơi cánh đồng người đàn bà nhân hậu
Phía sau kia
Là giọt mồ hôi đỏ của ba tôi ngấm vào rơm rạ
Từng dòng rung rẩy khôn nguôi
Mặt trời đốt lưng ông thành màu nâu đen
Thứ màu không có trong hội họa
Cánh đồng vẫn hân hoan màu mỡ
Reo lên tấu khúc mùa đầy
Nhiều khi
Ông nằm ngủ dưới vòm trời cỏ cây phóng đãng
Mơ lang thang miền hoa trái không mùa
Tiếng cá quẫy còn lẫn trong giọng mớ
Đôi mắt khép hờ đau đáu nỗi niềm riêng
Đã có lần tôi cuối xuống hôn bàn chân ba tôi lúc ông ngủ quên
Nhe tim mình rung nỗii đau không dứt
Đôi bàn chân như vẫn còn thao thức
Đang gieo mầm trên mãnh đất tổ tiên
Thời gian khắc lên bàn chân ông những vết đời tứa tấy
Có cơn bao tràn về ướt sũng niềm đau
Có nhánh lúa thơm cong về phía no đầy
Đôi bàn chân gan lỳ bước qua số phận
Đánh thức tiêm lực đất đai
Vẽ lên thế hệ sau những gam màu rực rỡ
Ơi cánh đồng!
Đâu những miền tuổi thơ tôi đi qua
Khi nhớ khi quên lãng đãng…
Phía sau cánh đồng người đàn bà viên mãn
Là màu nâu đen bong ngời lên lưng ba vẫn còn nguyên vẹn
Rụng trong ký ức tôi những hạt nhớ
Lên mầm.
Song Hảo