Chuyện y tế ở Mỹ
Hôm trước tôi gặp cô bác sĩ Việt Nam, khám bịnh, nói chuyện về gia đình, về cuộc sống, cô bác sĩ cũng không chịu nói tiếng Việt, nghe nói luật mới, bệnh nhân Việt Nam đi gặp bác sĩ Mỹ có thể nói tiếng Việt, luôn luôn có thông dich, bác sĩ chỉ cần bấm điện thoại, sẽ có thông dịch qua điện thoại
* Chung quanh nhà tôi, khoảng vài phút lái xe có 5 tiệm thuốc tây, mỗi tiệm đều có máy đo áp huyết, nên ít khi lấy cái máy ở nhà ra xài, đến tiệm thuốc tây đo khỏi mất công mở hộp ra đo xong, bỏ trở vô. Thông thường áp huyết của tôi khoảng 115/75, cách đây vài ngày, đứng đợi ông Mỹ đen đo, kết quả của ông Mỹ đen 170/110. Ông đứng dậy nhường cho tôi, tôi nói với ông, ông ngồi nghỉ, thở thật sâu, một chút đo lại xem có giảm không. Ông trả lời, số đo đó là số bình thường của ông. Có lần chị Hoa (12B1) áp suất lên đến 160/100 là bị quay mòng mòng không thấy đường đi. Ông Mỹ đen 170/110 vẫn bình thường?
* 5 tiệm thuốc Tây chung quanh nhà tôi có 5 giá khác nhau. Khi mua thuốc phải xách toa đi hỏi giá từ tiệm. Cô 9 mua thuốc chống rổng xương trong ba tháng, tiệm rẻ nhất là 60 đô, đến một tiêm gặp cô dược sĩ Việt Nam, cô nói, để cháu tìm cách cho giá thấp nhất, cuối cùng cô cho giá 20 đô
* Hồi tôi về Việt Nam, tôi ghé thăm bác sĩ T (TPH NK70) bác sĩ T ra trường khoảng năm 1978. Tôi nói với bác sĩ T tôi thường bị tiểu đêm, bs T kêu con gái chạy ra chợ Bà Chiểu mua cho tôi 300 viên thuốc giá 150 đô. Về Mỹ tôi phải trình lại BS Bảo là thầy thuốc gia đình, BS Bảo cũng tốt nghiệp Y khoa Sài Gòn khoảng năm 1973. Bs Bảo phán quyết một cách lạnh lùng, liệng bỏ hết đi, bây giờ chưa cần uống thuốc, chừng nào cần tôi sẽ cho thuốc uống miễn phí. Bs Bảo còn dặn tôi, không được tự ý uống bất cứ loại thuốc nào bày bán tại Costco. Cần gì đến gặp ông, ông khám bệnh cho tôi và cô 9 không lấy tiền. Ông đã cho cô 9 thuốc Cholesterol và thuốc chống loảng xương mỗi tháng miển phí, thuốc “hiệu” chứ không phải là thuốc dỏm. Tôi ra hỏi chị DS Điệp là em dâu của BS Bùi Kiến Tín, DS Điệp nói thuốc BS Bảo cho rất mắc tiền.
Nguyễn Hoàng Hưng
Chào Hoàng Hưng,
Ba công ty Pharmacy lớn nhất nước Mỹ với những nhà thuốc tây dạng Department store, có diện tích mặt bằng khoảng chục ngàn square feet trở lên cho thương vụ.
1- CVS với 7600 stores (công ty hạng 13 thế giới)
2- Walgreens với 7900 ( hạng 37 thế giới)
3- Rite Aid 4600 ( hạng 113 thế giới)
Chưa kể các Pharmacy lẻ tẻ địa phương của người Mỹ, người Spanish, người gốc Việt, Tàu, Ấn Độ v…v và các Pharmacy nằm trong ruột của hệ thống siêu thị Wal Mart, Costco…
Tổng cộng có thể lên khỏi 20 ngàn xa, nếu chia đều cho 50 tiểu bang, con số sẽ hơn 400
Người ta uống thuốc nhiều thiệt, trong đó có tui!
Tui cũng thường uống thuốc chùa của Pharmacy trong ruột các siêu thị thực phẩm Shop Rite, Hoàng Hưng ơi.
Hoàng Hưng ơi,
Tôi không thích uống thuốc mà mỗi ngày cũng phải ngốn 4 viên, tuy nhiên tuy không phải là samples của bs, mà là thuốc của các tiệm thuốc tây, loại generic thôi, nên khỏi…trả tiền.
Xứ tư bản mà, ai muốn làm sao thì làm ! ai cũng có giá riêng, quen đâu mua đó thôi
Hồi ở Cali tôi thường mua thuốc của chị Điệp là em dâu của bác si dầu khuynh diệp. Chị Điệp nghỉ hưu sớm tôi chuyển qua CVS. Có một lần lấy thuốc cho cô 9, cô dược sĩ Mỹ đưa thuốc, tôi cho cô Mỹ biết, cô đã đưa lộn thuốc, cô coi lại thật kỹ, cô tả lời, đưa thuốc rất đúng, tôi lắc đầu không nhận thuốc, và cho cô Mỹ biết chắc chắn cô đã đưa thuốc sai. Cô tỏ vẽ không vui, giao lại cho một cô Việt Nam phụ trách. Cô Việt Nam khá kiên nhẩn, cô tìm trong máy điện toán cũng khá lâu. cô cười cho tôi biết, có một sự trùng hợp thật hi hữu, có hai người tên Tạ thị Chinh cùng ngày tháng năm sanh, cùng ở trên một con đường, hai số rất giống nhau, 4682 và 6482, cùng chuyển hồ sơ đến CVS từ tiệm thuốc của dược sĩ Điệp. Tôi về nói cho cô 9 nghe, cô 9 mới cho tôi biết văn phòng bác sĩ Bảo đã cho cô 9 biết có người trùng tên với cô 9, nhưng không nói rõ chi tiết. Sau này hai cô Tạ thị Chinh biết nhau, thì ra hai người cũng đã quen nhau rồi, cô Chinh kia thì biết cô 9 là chị Hưng, cô 9 thì biết cô Chinh kia tên thường gọi ở nhà. Mỗi ngày tôi ra khỏi nhà khoảng 11 đến 12 tiếng, nên việc “xã hội” ở nhà cô 9 lo hết. Rất nhiều người biết chị Hưng mà không hề biết anh Hưng. Có một lần tôi đang đứng cách nhà hơi xa xa, coi mấy đứa bé Việt Nam đang chơi giống như hồi nhỏ mình hay chơi tung lon, một em lấy cái lon đặt trong vòng, từ ở dưới mức một em khác dùng chiếc dép ném để đầy cái lon ra khỏi vòng, và em giử lon phải chạy đi nhặt cái lon đặt trở lại cái vòng. Em vừa tung lon chạy nhanh đi lượm chiếc dép và chạy về lằn gạch. Em giử lon nhặt và để lon trở lại vòng xong, chạy theo bắt em vừa tung lon. Nếu em tung lon chưa chạy về mức kịp và bị bắt, em tung lon phải thay thế giử lon. Một chị đến gần tôi hỏi:
-Anh có biết nhà chị Hưng ở đâu không?
– Dạ biết, tôi cũng đi tìm chị Hưng, nhưng nghe mấy nhà ở gần nói chị Hưng đã về Việt Nam rồi.
– Anh có gặp anh Hưng không?
– Dạ không, hôm nay ngày lễ, trong hảng anh Hưng trả lương hai rưởi, chác anh Hưng đi làm rồi. Hỏng có anh Hưng ở nhà tôi mới đi tìm chị Hưng, vậy chị đi tìm anh Hưng hay chị Hưng.
– Chị Hưng
– Vậy khoảng ba tuần nữa chị trở lại. Chị kia ra về, bước vài bước, ngoái lại nhìn tôi cười cười.
Bảo đảm khi chị 9 từ VN về , 2 bà cũng tám với nhau 1 màn hấp dẫn qua điện thoại , tui kể chị nghe , tại sao chị về VN mà chị dấu tui , không cho tui biết , mà chị lại cho 1 ông , không già , không trẻ , sồn sồn biết. Sao kỳ vậy cà., tui gặp ông ta ở ngoài đường gần nhà chị. ông nay biết ranh về chị và biết rành cả anh Hưng chông chị nưã, ngày đi , ngày đứng , ngày dià cuả chị ổng cũng biết , ông ta biết rỏ ngày lễ mà anh Hưng chông chị đi làm nưã , ai vạy cà cẩn thận nhe chị Hưng , có người theo dõi nhà chị đó, cẩn thận cưả nẻo nha chị . hi hi .haha !
Kính thưa thầy Thạnh. Thầy khỏe không? Mà khỏe thì mỗi ngày thầy đâu cần ống 4 viên thuốc. Đã uống mỗi ngày 4 viên thuốc, hy vọng thầy được tạm khỏe, hy vọng mấy ông Mỹ chế đúng thuốc, đừng chế những loại thuốc, đè được bệnh này, lại bật ra những bệnh khác. Chúc thầy tàm tạm khỏe. Thanh Hương có số phone của thầy không? Cho Hưng xin số phone của thầy được không? Cám ơn thầy nhiều.
Góp thêm tin về y tế ở Hoa Kỳ:
Vắng email của một học sinh cũ (ở Mỹ) mấy tháng nay cứ ngỡ em ấy bận công tác, ai ngờ em mỗ tim, triple bypass, vừa bình phục trở lại làm việc. Quý vị có ngạc nhiên không khi em cho biết cái hoá đơn đòi tiền của bịnh viện là 425 ngàn dollars!!! Em làm việc nên có bảo hiểm sức khoẻ, nên phần em (co-pay) …chỉ trả 6 ngàn dollars mà thôi. Chóng mặt!
Ở Cali thằng em đưa vợ đi sanh, “điu” với bệnh viện, ký thêm vài tờ giấy, khỏi trả 20% copay.
Em này ở TX,kỷ sư của một hảng Mỹ, anh hỏi thăm bịnh tình và em ấy “tâm sự” về chi phí như vậy và chỉ như vậy.