Bổng dưng của Huỳnh tâm Hoài
Cảm xúc đi qua người đọc từ tâm trạng trong thơ của thi sĩ Huỳnh Tâm Hoài. “Bỗng dưng” thấy ý thơ Lục Bát lạ. Hồn:” Nửa trôi ra biển, nửa trôi lên trời”… chơi vơi, bảng lảng. Lại chợt ngậm ngùi tưởng như có tiếng sụt sùi của cô gái nhò vừa bị tình phụ. Không, đàn ông “đa tình” cũng có thể khóc một mình được vậy? (PT)
BỖNG DƯNG
Bỗng dưng hồn thấy chơi vơi
Nửa trôi ra biển, nửa trôi lên trời
Biển rong rêu dạt hồn tơi
Trời lan mây khói rối bời phù vân
Bỗng dưng ngồi nhớ buâng khuâng
Tình ta bạt mạng bao lần rong chơi
Lang thang ngày tháng qua đời
Chợt buồn…! Quên mất một lời chia tay!
Bỗng dưng ngồi khóc ăn năn
Nhặt từng mảnh vụn những năm tháng rời
Cuộc tình như chiếc lá rơi
Ta còn trơ trọi nhánh đời buồn hiu
Bỗng dưng vuốt tóc bạc rơi
Ngùi nhìn mây khói…hết đời…mộng vơi!
Thì thôi…cũng mạng số trời
Bỗng dưng ta khóc…sụt sùi mình ta.
Huỷnh Tâm Hoài
Bỗng dưng nước mắt tuôn trào…
Hay ra lòng khóc thuở nào không hay…
Bỗng dưng ai đó đến đây…
Đành lòng giong ruỗi theo mây cuối trời…
Bõng dưng lòng lại chơi vơi…
Hình như lạc nẻo tìm người sang ngang…
Bỗng dưng mình thấy bàng hoàng…
Tuổi đời càng cạn, lại càng …bỗng dưng…!
Tưạ bài ” Bỗng Dưng” , làm NT nhớ tới phim VN ” Bỗng Dưng Muốn Khóc ” , trong đó vai chính là Tăng Thanh Hà đóng rất hay , rất vui và rất đạt,, cái bỗng dưng có tính cách positive . NT thích cái bỗng dưng trong phim này.
Bỗng dưng ngồi nhớ ngày thơ
Bỗng dưng tìm kiếm bạn thân năm nào
Bỗng dưng muốn gặp một người
Bỗng dưng người đến tìm ta ngập ngừng
Bỗng dưng hai mắt cay cay
Bỗng dưng cảm thấy thân quen kiếp nào
Bổng dưng giọt nóng lăn dài ….khỏi mi.