Nghĩ về bệnh tật
Đọc bài cuả anh Phạm Hồng Phước viết về anh bạn Đỗ Hưũ Tài , Nguyễn Tuyết (NT) lấy làm thương cảm và tiếc cho bệnh tình cuả anh quá. Trường hợp bệnh cuả anh Tài, theo NT nghĩ nếu biết sớm và biết trị đúng lúc thì có thể không đến nổi này. Thông thường bệnh phát khởi sơ sơ , BS khó mà tìm ra cho đúng và điều trị cho mình , chỉ gặp trường hợp “Thập tử nhất sinh” gì đó mới cố gắng tìm Bs giỏi đại tài để điều trị, còn như không thì thường đi khám bệnh ở Bs gia đình, họ vô tâm cho thuốc một loại hoài, uống không có hết, còn bệnh nhân thì rối trí vì bị bệnh và tinh thần không vững vàng nên không biết cách xoay sở mà tự trị cho mình. NT không dám chê là Bs dở , nhưng thật lòng rất là khó nói về Bs gốc Việt sống tại Mỹ. Vì lẽ họ chỉ tìm cách hợp thức hoá cái bằng cấp để danh chính để kiếm tiền mà thôi!! Thật ra , cả trăm lần khám và cả trăm bệnh nhân họ đều cho một hay hai loại thuốc mà thôi, y chang nhau, vài loại thuốc vô thưởng vô phạt. Thế thì làm sao mà hết bệnh cho được! họ cố tình giữ bệnh nhân riêng để khám định kỳ, rất ít khi họ đưa đi lên bệnh viện cao hơn để truy nguồn tìm bệnh cho ra mà điều trị. Còn bệnh nhân thì cứ tin tưởng thuốc tây từ Bs cho theo định kỳ đi khám , cứ uống và uống, ít người dám mạnh dạn yêu cầu BS gia đình làm ơn chuyển đi lên chuyên khoa điều trị. NT nghĩ trường hợp cuả anh Tài cũng rơi vào trường hợp này thôi, và vì vậy mà càng ngày căn bệnh càng tiến tới trầm kha, bó tay, mới có tình trạng vaò trại này, thật là quá đau buồn. Có thể lúc mới qua chân ướt chân ráo, không quen biết ai, và chắc có lẻ vì đơn độc, nên ít ai có can đảm chọn bác sĩ người Mỹ. BS Mỹ họ rất trung thực, khi họ biết căn bệnh mà họ không có khả năng tìm ra là họ giới thiệu cho bệnh nhân đi tới 1 BS chuyên môn và tay nghề cao hơn, để giúp bệnh nhân trị bệnh và tìm ra được nguyên nhân vì sao !!???. Nói gần, nói xa không qua nói thật, NT kể 1 câu chuyện “vui muốn khóc” cho các bạn nghe nhe. Làm sao mà con người chúng ta ai không có bệnh này hay bệnh nọ , ở vào độ tuổi ngủ thập phải không các bạn(?) Lúc đầu NT cũng chọn cho mình một bác sĩ gia đình người Việt cho dễ nói chuyện và dễ hiểu hơn. NT tự biết trong người mình có bệnh, nên mới đi khám, 5 lần 7 lượt lần nào Bs cũng khám, nhìn NT xong họ phán, bà hỏng có bệnh gì hết nên họ không có cho toa và dĩ nhiên không có 1 viên thuốc nào để mang về uống cả. NT thắc mắc đi hỏi chị bạn, tại sao chị đi khám có lãnh thuốc còn tui thì Bs không cho thuốc. Chị bạn trả lời: “Tui tự nói tên thuốc, hiệu thuốc tui cần , BS thấy là thuốc trong luồng, trong danh sách là Bs cho tui, tui cứ lấy, về nhà uống không hết, tui chất thành đống đó, nào là tylenol , nào là trụ sinh, có thể gửi về cho bà con ở quê được. Thời gian sau, NT tìm một BS khác, bà này là người Philippine tính tình cũng khá tốt vì bà ta nói là ở bên VN cớ nhiều thầy thuốc giỏi lắm , bà có nghe tiếng. Bà nói chuyện rất mạnh dạn và tự nhiên , thoải mái lắng nghe , rồi quyết định ghi một giấy giới thiệu cho NT đi xét nghiệm máu, và khám tất cả mọi thứ. Bà gọi phone tới một bác sĩ chuyên khoa khác, giúp NT lấy giấy hẹn và khám tiếp. Bà nói rằng trong dịp hè hoặc có cơ hội trở về VN thì nên tìm những BS giỏi , chuyên khoa tại VN để khám và điều trị, rẻ hơn bên đây nhiều! Bên Mỹ ngoại trừ bạn có bảo hiểm y tế hay bảo hiểm xã hội, nếu không có thì tốn tiền chi phíchữa bệnh rất cao và hơi phi lý về cách tính tiền viện phí, hàng trăm, hàng ngàn đô là chuyện bình thường, có người khám bệnh và điều trị mà thiếu nợ chính phủ suốt đời , không sao trả nổi , đành bị chữ “Bad cradit ” gì đó .
Trở lại trường hợp anh Đỗ Hưũ Tài, ước gì anh có may mắn và có phước phần gặp một người tốt bụng và có chút hiểu biết , nói chuyện có tính thuyết phục, giúp anh tự trị cho chính anh, bằng cách ” Tự mình masage và tự mình bấm huyệt” để thông kinh mạch và máu huyết, khi thông .. thì anh sẽ bớt và sẽ giảm từ từ cái bị run tay , hay là run khắp cơ thể, vì cặn bẩn trong người sẽ được tống ra ngoài theo đường tiểu tiện mà thôi. Nếu bấm bằng tay chán và không có siêng thì tìm mua cái máy bấm huyệt, tiện , lợi , cũng không có mắc tiền lắm. Điều cần thiết thứ 2 , mà nó quyết định cài thiện sự sống còn và ngăn chận sự phát triển bệnh, là anh biết điều chỉnh ăn uống, đúng cách, và đơn giản mà thôi, cái gì nên ăn và cái gì không nên , phải tránh và phải bỏ, thứ ba là anh phải tự mình ép trái cây, mà phải là loại “ngũ quả” đúng thì sẽ nhanh chóng phục hồi từ từ , cái này nếu làm biếng thì phải có người rộng lượng chăm sóc , take cảe anh , rất tiếc là anh đã từ chối 1 cô bạn gái sẳn lòng giúp đở, trong khi anh quá là đơn chiếc, rồi nấu thêm canh dưỡng sinh, tập ăn gạo lức và uống nước gạo lức rang….Những thứ trên , chắc chắn sẽ giúp cho anh phục hồi, và đó là phương pháp tối ưu mà NT đã từng gợi ý và giúp 1 người bạn có duyên gặp NT ở buổi ban đầu. Chị bạn bảo tôi bị chứng run tay, không thể tiếp tục làm việc được nữa rồi , chắc là tự nghỉ hưu non ở cái tuổi còn quá trẻ mà thôi, lúc đó người bạn cuả NT chỉ ở hàng 4 , mà nay chị đã gần 60 tuổi, bạn NT tự trị theo cách trên và không có uống viên thuốc tây nào, vì bạn NT không tin vào thuốc tây , mặc dù anh ruột cuả chị là BS , chị ruột là dược sĩ và chồng cũng là BS. Nhưng thật ra mà nói ở độ tuổi U6 thì phải uống thêm các thuốc Vitamine , D…và glucozamine, hoặc calcium mà thôi ! ăn thêm các loại hạt đã sấy khô , rất là tốt , và uống thêm sưả Rice Milk hoặc là sưả Soy Milk . NT thì chọn cho mình sưả Rice milk ( nó có vị giống như nước cơm vo, nó làm từ mầm luá…).
Bây giờ thì sự việc đã rồi, thấy anh Tài bệnh thì NT đau lòng nói trong chữ “Nếu…” mà thôi, cũng như nói với những người chưa mắc bệnh. Biết đâu, những lời nói tào lao của NT cũng giúp ích phần nào cho các bạn, chớ nào dám dạy đời ai. Xin chúc tất cả anh chị em trang nhà TPH.VL cuả mình đều mạnh khoẻ và bình yên hạnh phúc với những bữa ăn đơn giản , không cầu kỳ mà đủ bổ dưỡng , tránh bớt dùng thịt …NT thường sử dụng “thịt Turkey” thay cho thịt , vì trẻ con cần có thịt ,
NT SNOW.
Ảnh của Phạm Hồng Phước
Cũng là một bạn đọc của trang TPH- VL lâu nay, tôi cũng xin được chia sẻ cùng cac bạn, cách đây 5 năm tôi cũng có căn bệnh, một ngón tay áp út của tay phải, khi ngón co vào thì bị dính luôn, dủi ra không được, khi tôi kéo ra thi ngay đốt ngón tay nghe cái cụp và rất đau, chỉ có một ngón thôi mà tôi không thể cầm cây chổi quét nhà, không cầm được cây viết, thậm chí cả cầm đủa để ăn cơm. Tôi đi khám bệnh thì BS cho uống thuốc glucosamin, uống cả năm trời mà không thuyên giảm. Hàng ngày tôi cũng hay trò chuyện với chị hàng xóm, chị này là cán sự điều dưỡng cũng làm trong BV, chị nói bệnh này không bao giờ hết, chết mang theo! Chỉ có một lóng tay bị thương tật mà tôi buồn vô cùng, sau đó tôi có đến thăm một người bạn bị tai biến rất nặng, anh ta nằm liệt giường, cạo đầu trọc lốc và nói ngọng, tôi nhìn không ra …rất là thương tâm, Khoãng một năm sau tôi có dịp quay lại thăm bạn ấy, thật là ngạc nhiên vô cùng, y như có một phép mầu, bạn ấy đi đứng được, đi tới lui trong nhà và nói chuyện, tôi mới hỏi thăm thì y chỉ một ông già ngồi trong nhà , nói là nhờ bác hai này hàng ngày đến xoa bóp mà bệnh bớt rất nhanh, Tôi mừng quá mới hỏi thăm về ngón tay tôi trong tình trạng như thế có trị được không, bác nói cho bác xem. Xem xong bác bảo: “cái này tôi trị hết”, Bác nói cho bác chai dầu gió xanh, bác mới thoa vào khắp ngón tay va xoa nắn ngay khớp, vì không có thời gian gặp lại bác ấy nên mỗi ngày sáng, chiều, tối, hai, ba lần trong ngày tôi bắt chước làm y chang như bác hai cùng kết hợp uống glucosamin, vây mà khoãng 1 tháng sau ngón tay trở lại bình thường, chị bạn hàng xóm là cán sự điều dưỡng cũng bị đau hai khớp gối, tôi kể việc dùng dầu để xoa bóp mà chỉ không làm có lẽ không tin, nhưng mỗi lần gặp chị, tôi đều nhắc nhở chỉ làm như vậy đi hay lắm… Một thời gian sau, chị ấy gọi điện thoai báo tin ” em ơi làm như em có kết quả hay quá, hai đầu gối chị bớt rất nhiều, đi đứng được rồi… Mừng quá…(XH)
Chào Xuân Huê
Lúa xin bổ túc. Glucosamine là chất bồi bổ phần sụn tiếp xúc nơi các đầu lóng, mắc xương. Thuốc nầy tốt cho sự kéo dài tuổi thọ các khớp nối lúc chúng còn tốt hoặc bị thương tổn chút ít. Trong trường hợp sụn bị thương tổn nhẹ, Glucosamine phục hồi chức năng sụn rất chậm. Trong trường hợp sụn bị thương tổn nặng như mòn hết “cốt”, mẻ, bể v…v, thì Glucosamine không giúp đở gì mấy. Tốt nhất là sau 50 xuân xanh, cô bác nên dùng Glucosamine mỗi ngày trước khi các đốt xương lên tiếng kêu đau.
Lúa dùng Glucosamine khoảng 10 nay, hiện cảm thấy người cao hơn chính mình một chút, có thể do các lóng xương từ gót đến đầu được bồi thêm tí sụn.
Bệnh viện nào cũng có phân khoa Vật lý trị liệu do các bác sĩ và kỷ thuật viên chuyên khoa phụ trách. Ngoài ra còn rất nhiều dưỡng đường độc lập chuyên môn khoa Vật lý trị liệu và Phục hồi chức năng cơ thể.
NT cũng khít nút U6 rùi , nên NT cũng rất quan tâm đến sức khoẻ mình là chính, NT thường hay lắng nghe từ kinh nghiệm cuả người già mà trông sao khoẻ re mà bắt chước và thỉnh thoảng khi có cơ hội gặp Bs nào , NT đều tìm cách hỏi thông tin về thuốc men cho sức khoẻ người có tuổi. Đúng y chang như anh Một Luá nói vậy đó , mình phải ngưà bệnh và củng cố cái bánh chè hay cái xương sụn cho nó tránh suy giảm lực , cở tuổi mình thì bắt buộc phải uống thuốc bổ xương , tức là GLUCOZAMINE đó , nhưng anh Một Luá ơi , huynh nên mua cái loại Joint Movement, GLUCOZAMINE mà có chữ là ” EXTRA STRENGTH” nhé , nó improves Joint Heath , cái loại này tốt lắm , nếu trường hợp ai co ra giản vô cái đầu gối , hay cuì chỏ tay , nó nghe tiếng kêu rắc rắc , phải rán mua uống liền loại này , khoảng 1 tuần là hiệu nghiêm khá hơn , không nên nghỉ là chưa sao , hoạc chưa có gì, vì cò đi đứng được mà!!! chậm chạp , kéo dài thời gian bỏ qua, thì xương và sụn từ từ sẽ tổn thương nặng , và nghuy hiểm là đứng lên , ngồi xuống rất khó khăn , nếu tới tình trạng như vậy, đôi khi chụp X-ray gì đó vẫn không thấy gì, phải đi chụp MRI gì đó ( coi chừng chữ này lôn ) thì mói biết rỏ tình trạng thực , lúc đó chỉ có 2 cách mà thôi , là mổ , lấy nước chỗ viêm ra mà đặt vào đó là 1 ống INOX gì đó , còn cách thứ 2 thì nguy hiểm hơn , là phải mổ… mà ở đây người già rất sợ , và Bs ngầm khuyên không nên mổ , vì 5 ăn và 5 thua , nếu xui xẻo sẽ không còn tự mà đi đứng được … 1 bà BS khá quen noí cho NT nghe thông tin như vậy đó … NT và chồng cũng mỗi ngày uống cái loại này , để ngăn ngưà sớm thì tốt hơn , loại này là loại nước , rất dễ uống, và phải uống lúc bụng đói vào buổi sáng , mỗi ngày 1 lần, ở bên Mỹ , NT vô trong Cótco mua $18 1 chai khá lớn (1000ml) , nó ghi 33 daily servings.
Còn 1 chiện thứ 2 cũng khá là cần thiết và quan trọng , NT có quen 1 BS , anh này cũng mới qua khỏi hàng U6 mà thôi , vô tình anh thay đồ và bị mất thăng bằng té xuống , gảy 1 chân , phải băng bột mấy tháng trời , mà vẫn chưa ổn , lành , bạn NT đi thăm anh và về kể lại cho NT nghe , anh Bs chỉ nhắn nhủ những người từ Ụ trở lên, U6….cẩn thận đi đứng càng chậm càng tốt , trong nhà tắm và cả trong phòng ngủ , tốt nhất là nên đặt để sẳn 1 cái ghế vưà tầm, để làm gì ACE biết hong, tắm xong , ta ngồi lên ghế lau mình và thay đồ , để tránh trường hợp đáng tiếc xãy ra như anh, khổ lắm , NT nghe kể và dặn dò xong , về nhà áp dụng liền, tìm cái ghế đẹp , chắc , gọn , vưà tầm , NT để vô rùi , chồng NT còn nói , hôm nào cuối tuần , ổng sẽ hạ bệ cái gường ngủ cho thấp xuống , dẹp bớt cái nêm đi , nằm trên mặt phẳng , giống như cái bộ ngưạ cho tốt cái xương sống và tránh khỏi bị đau cái lưng… nghe hơi phi lý , nhưng mà đúng đó nha các ACE ui ! Mến nhiều , NT SNOW.
À quên nưã , bạn Xuân Huê nói chí lý vô cùng , bạn ơi , bạn thử dùng rượu để thoa bóp còn tốt , nhanh và khoẻ nhanh nưã đó , nhứt là ” Thoa rượu CÂY LƯỢC VÀNG” , bên xứ mình có nhiều lắm , xứ mình có sẳn, không ngâm rượu mà dùng thoa bóp mỗi ngày uổng lắm , ở đây NT tự ngăn ngưà và tự thoa bó mỗi ngày , 2 cá vai và cái ót , cù chỏ , tay ,và đầu gối , mắt cá , ông xã NT còn nghiêm túc hơn NT nhiều , vì có ngày NT bỏ qua , NT bị để ý và nhắc nhở, NT giả vờ nói phiền phức , nhưng mà NT ngầm cảm ơn anh ta nhắc nhở.!!