Mùa thương của Phong Tâm

Ngày đăng: 13/08/2013 10:21:12 Chiều/ ý kiến phản hồi (4)

Đọc  bài thơ Khóc Đời Ô Thước của Yên Dạ Thảo, anh Phong Tâm chợt nghe chạnh lòng! Vào mùa Vu Lan, anh  hồi tưởng lại quãng đời đi qua của cha mẹ và của cuộc đời mình lại nghe lòng xót xa! Đời người, cái vòng luẩn quẩn trần ai cứ lập lại…

 

Mùa thương

Lặng nghe mùa đổ mưa Ngâu

Hằng hà giọt rụng bắc cầu Chức – Lang.

Tiếng chuông vọng lẫn lá vàng

Bóng cha hồn mẹ nhang tàn khói bay

Vào thu, 13.08.2013

PHONG TÂM

 

Có 4 bình luận về Mùa thương của Phong Tâm

  1. Nguyễntuyết nói:

    NT đọc bài ” Muà Thương ” của đại huynh  Phong Tâm  , sao mà buồn quá huynh  ơi !!?? … NT tiếp nhe…

    Muà thương nhớ dáng mẹ , cha

    Nhớ cha  , thương mẹ , một thời sống chung

    Bây giờ mẹ biển, cha non

    Muốn tìm kỷ niệm  ,chỉ là trong mơ

    Nằm mơ thấy mẹ sống còn 

    Chiêm bao cha vẫn vui đuà bên em

    Ngờ đâu tỉnh giấc hư không

    Bóng cha , dáng mẹ , vô thường  còn đâu 

    • Phong Tâm nói:

      Nguyễn Tuyết ơi, đó là tấm lòng của bao lớp người từ thế hệ nầy qua thế hệ khác, vẫn ray rứt chưa trả được nợ sinh thành, mỗi năm vào mùa báo hiếu chắc không riêng gì ai, lại càng không là Nguyễn Tuyết hay PT mà là tất cả mọi người đều có chung tâm trạng khi nghĩ về cha mẹ lúc đã khuất bóng mà đương thời vô tình ta lại quên. Cám ơn NT đã chia sẻ.

  2. Lưu Phương nói:

     

    kính anh Phong Tâm,

    Khóc Đời Ô Thước của Yên Dạ Thảo và Mùa Thương của anh làm tôi chạnh lòng. Dù vậy, vì không biết sáng tác thơ nên tôi không có câu thơ nào để đáp trả. Cách đây mấy năm, cũng vào mùa thu, cô cháu nhỏ của anh nhìn thấy tôi quét lá ngoài sân nên làm bài thơ tặng tôi. Ban đầu bài thơ có tựa là “Cuối Đường Trần Ai ” nhưng sau sửa lại “Đi Vào Hoàng Hôn”. Nay tôi viết ra đây mời anh, em Yên Dạ Thảo và những người thân trong đại gia đình Tống Phước Hiệp – Vĩnh Long đọc qua coi như chia sẻ một chút buồn vui với tôi vậy. Cái nầy gọi là ” mượn hoa cúng Phật “! Kính, Lưu Phương

    ĐI VÀO HOÀNG HÔN

    Chiều hôm mẹ quét lá thu

    Liêu xiêu chiếc bóng dưới mù sương phơi

    Tháng năm trĩu trịt gánh đời

    Thi gan Tuế Nguyệt, đầy vơi nhọc nhằn

    Sắt se mây tím buồn giăng

    Heo may trở giấc thì thầm bậc cung

    Chiều nghiêng duỗi bóng tịch dương

    Trăm năm dâu bể cuối đường trần ai

    Sớm hôm heo hút dặm dài

    Công ơn của mẹ sánh tày non cao

    Chiều sang gió cát hanh hao

    Âm thầm từng bước mẹ vào hoàng hôn

                                             Hải Đường

     

    • Phong Tâm nói:

      Trân trọng Lưu Phương,

      Cám ơn chị cho chúng tôi đọc bài thơ ĐI VÀO HOÀNG HÔN – xuất phát từ tâm cảm trước những lá thu vàng rơi rụng trên sân, tuy rằng bài thơ đầy tâm trạng của riêng cô cháu nhỏ Đường cũng không khác bao tấm lòng chung trong cuộc sống, trong đó hẳn có Lưu Phương và cả chúng tôi. Nhớ công ơn sinh thành là một đạo lý… Phải không chị? Sẵn đây tôi xin tiếp chút ý để tỏ lòng qua cảm nhận bài thơ trên.

      Những hạt sương trong

      Thắp đèn trời giữa càn khôn

      Trái tim nhỏ chợt sáng hơn cõi trần

      Hương thu vàng lạc đầy sân

      Lá xanh nghiêng đọng trong ngần giọt sương

      PHONG TÂM

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Các bài viết mới khác