Giã từ áo trắng (Phần 5)

Ngày đăng: 26/07/2012 06:48:38 Sáng/ ý kiến phản hồi (6)

 Thoa về rồi, Liên cũng bỏ bữa cơm chiều, ngồi ở phòng khách đợi Vĩnh. Cuộc trò chuyện với Thoa khiến cô suy nghĩ về những ngày qua của mình. Hạnh phúc làm cô ngây ngất, nhưng những lúc trống vắng như thế này cô thấy lưu luyến những ngày xưa cũ.

 

 Dự tính sẵn rồi, nên cô cố thức đợi Vĩnh về. Cô lăng xăng pha nuớc nóng, lấy quần áo ngủ chuẩn bị cho Vĩnh đi tắm, rồi cô thay chiếc áo ngủ bằng voan mỏng, xịt một tí nuớc hoa vào sau vành tai, sau đó cô lên giuờng nằm đợi Vĩnh. Vĩnh cũng có hơi ngạc nhiên không hiểu sao hôm nay vợ mình có vẻ chủ động hơn, nồng nàn hơn và quyến rũ hơn mọi hôm. Xong, Vĩnh nằm vật ra với vẻ thỏa mãn, Liên nằm gối đầu lên cánh tay anh thỏ thẻ:

– Em ở nhà rổi rảnh quá, hay là anh cho em học Cao đẳng Sư phạm nhen anh. Hồi đó em luôn uớc mơ lớn lên mình sẽ làm cô giáo, em thấy cô giáo đi dạy mặc áo dài em thích lắm anh.

 Vĩnh chợt chau đôi mày lại, thì ra hôm nay cô nhiệt tình với anh là vì cái ý nghĩ quái quỉ này đây.

– Thôi em à, bộ em nghĩ anh không đủ sức nuôi vợ anh hay sao mà em đòi đi học để đi làm? Không muốn tranh luận với cô, Vĩnh nói anh mệt rồi, ngủ đi em, nói xong anh nhắm mắt lại.

Liên có muốn giải thích thêm cũng không đuợc nữa.Tính trẻ con nơi cô chợt nổi lên, cô hất tay Vĩnh ra, đổi thế nằm quay mặt vô tuờng. Một lúc sau, nghe tiếng thở đều đều của Vĩnh cô càng ấm ức hơn.

( Mà tay Vĩnh này cũng “chì” thiệt, bị vợ dụ dỗ vô mê hồn trận vậy mà vẫn cuơng quyết nói không là không)

Sáng hôm sau là Chủ Nhật, Vĩnh dậy hơi muộn, nhìn sang thấy Liên còn ngủ ( vì tối hôm qua cô mang cục tức nên có ngủ đuợc đâu?) Nằm nghiêng sang Liên, Vĩnh hôn lên chót mũi cô. Cảm thấy nhột, cô thức giấc đã thấy mình nằm gọn trong vòng tay của Vĩnh.

– Thấy em ngủ say anh lợi dụng hả?

– Ai mà thèm, tối qua có nguời dụ dỗ anh thì có!

– Anh này, nham nhở không chịu nổi!

– Vậy mà có nguời ôm riết anh không chịu buông , còn bấu mấy ngón tay vào lưng anh, chắc bầm tím rồi đây này.

Nguợng quá, Liên bật dậy định đi tắm, nhưng Vĩnh nhanh chóng nằm đè lên nguời cô. Anh muốn gì nữa đây?

– Tối qua… em dịu dàng với anh biết mấy…

– Đáng ghét!

– Anh nằm mãi như vậy coi em còn ghét anh không?

Liên chưa kịp trả lời thì bị Vĩnh khóa môi lại rồi. Liên cố đẩy Vĩnh ra nhưng ở tư thế này cô chẳng cựa quậy gì đuợc vì đôi môi  nồng nhiệt của Vĩnh. Nụ hôn của Vĩnh truợt dài, tà áo ngủ khép hờ, Vĩnh không còn kềm chế đuợc truớc tấm thân ngọc ngà của vợ…

Đã lâu, sau những lần về thăm ba mẹ, hai vợ chồng Vĩnh ít khi cùng đi ra ngòai. Hôm nay, muốn nịnh vợ một chút nên Vĩnh bảo Liên thay đồ để đi ăn sáng. Đến tận bây giờ, Liên mới thấy thích thú khi ngồi trên xe cùng Vĩnh. Cô quay nghiêng nhìn hai bên đuờng như lạ lẫm lắm. Cô nói chuyện huyên thiên làm Vĩnh cũng vui lây, lòng tự nhủ sau này sẽ đưa cô ra ngòai thuờng xuyên hơn nữa. Vĩnh hỏi Liên muốn ăn gì, cô trả lời ngay: bún riêu đi anh!

Đậu xe truớc quán bún riêu bình dân, mọi nguời xầm xì vì hai vợ chồng đẹp đôi, chiếc xe cũng đẹp. Cô chủ quán biết Liên vì từng là mối ruột, đích thân kéo ghế mời ngồi, đon đả hỏi han: lâu lắm mới gặp lại em, nghe nói em lập gia đình rồi hả? Có cháu chưa? Liên đỏ hồng hai má, miệng trả lời mà mắt liếc sang Vĩnh rạng ngời hạnh phúc.

Liên kêu hai tô bún riêu, khi đem ra, cô xin dĩa rau trụng đọan cô cho vào nuớc me dầm, múc một muổng mắm tôm nêm vào tô, lấy đủa trộn đều lên cô ăn ngon lành. Vĩnh ngồi nhìn cô, cô nháy mắt, anh ăn đi chứ kẻo nguội không ngon.

– Em nguời Nam mà ăn đuợc mắm tôm hay thiệt.

Thản nhiên cô trả lời, nhờ Thanh tập cho em đó. Xong rồi cô kể ra một lèo mấy món Bắc như cà pháo mắm tôm, bánh đúc mắm tôm, đậu phụ chấm mắm tôm…tất cả là nhờ em hay ăn với Thanh. Cô nói với giọng hào hứng về những kỷ niệm giữa cô và Thanh mà không thấy cái nhăn mặt khó chịu của Vĩnh.

Vĩnh đi làm về không thấy Liên ra đón như mọi hôm, chị Tư cho biết ba cô trở bệnh nên cô về thăm nhà rồi, cậu ăn cơm bây giờ chưa tui dọn. Vĩnh khóat tay, tôi chờ cô, nói xong bỏ đi lên lầu. Thay xong bộ pyjama, Vĩnh lên nằm dài trên giuờng, lòng cảm thấy một nổi trống vắng bâng quơ. Đưa tay sờ lên chiếc gối Liên nằm, Vĩnh chòang tay qua kéo cái gối định ôm vào lòng, bổng phát hiện một quyển tập học trò. Vĩnh tò mò mở ra xem tòan là những bài thơ tình mà Thanh chép cho Liên. Vĩnh đóan chắc là Liên đọc đi đọc lại nhiều lần lắm nên trông có vẻ cũ và có nhiều chỗ hoen màu mực tím vì nuớc mắt đây. Vĩnh chợt nghe nhói lòng vì hình như chưa hiểu hết những gì thuộc về vợ mình. Có tiếng chuông điện thọai, Liên gọi để xin phép Vĩnh cho cô ở lại nhà, mai anh sang thăm ba cũng đuợc, không sao, ba mới uống thuốc nên ngủ rồi!

Gần tan tầm, Vĩnh bấm nút gọi nội bộ nhờ mua hoa và trái cây để đi thăm ba vợ, thì cô thư ký báo có cô gái tên Thoa xin gặp, nhưng không có trong lịch hẹn. Vĩnh định không tiếp, nhưng thôi cho cô ấy vào đi để xem chuyện gì. Chắc là nhờ cậy xin vào làm?

Cửa mở, Thoa ỏng ẹo tiến đến bên Vĩnh, ối chà, muốn gặp anh khó ghê, vợ chồng đầm ấm nên anh không nhớ em là phải!

Vĩnh nhăn mặt, tôi sắp có cuộc họp, cô cần gì nói đi.

Có bức thư này gởi cho vợ anh, tình cờ lọt vào tay em, em thuơng anh nên không muốn anh bị con yêu tinh đó lừa dối. Thoa chìa bức thư ra, Vĩnh liếc thấy, thóang bối rối nhưng anh nghiêm mặt lại: Cám ơn, tôi không còn thời gian, cô về đi.

– Làm gì như đuổi tà vậy? Anh không nhớ em chút nào sao? Bye!

Nói xong cô nhào tới hôn đánh chụt lên má Vĩnh.

Vĩnh quay lại với bức thư, tò mò xem thư nguời khác khi chưa có sự đồng ý, Vĩnh cũng biết, nhưng đây là liên hệ tới vợ mình kia mà…

“Perth, tháng/ ngày/ năm

Liên yêu thuơng,

Tháng sau anh sẽ đưa mẹ về để làm đám cuới cho chúng mình. Anh nôn nóng mong đến ngày hai chúng ta bên nhau. Anh nâng niu những kỷ niệm chúng ta có với nhau. Anh luôn nhớ lời hứa của em: lớn lên con sẽ cuới anh Tin làm chồng. Lời hứa đó giúp anh thêm sức mạnh để đạt đuợc những gì anh có hôm nay, anh sẽ đem lại hạnh phúc cho em và anh tin chắc là anh làm đuợc.

Hẹn gặp em sẽ nói thật nhiều để bù lại những ngày tháng cách xa.

Hôn em,

Ký tên: Anh Tin của em ”

Buồn bã, Vĩnh không về nhà mà cũng chẳng đi thăm ba vợ. Vĩnh buớc vào quán nốc hết chai bia này sang chai khác. Chưa đã nư, Vĩnh lè nhè kêu đem thêm ra chai ruợu mạnh. Nguời phục vụ còn đang chần chờ, Vĩnh bực tức quát tháo om xòm.Thoa nghe ồn ào, buớc ra xem thấy Vĩnh, cô đưa mắt bảo phục vụ cứ đem ruợu ra đi, rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Vĩnh. Từ ngày nghỉ học Thoa ra phụ mẹ quản lý khách sạn và quán ruợu này. Cô giả vờ như không biết gì.

–  Điều gì khiến anh phiền muộn mà muợn ruợu phá thành sầu vậy? Cho em chia xẽ cùng anh đuợc không?

 Vĩnh lầm lì rót ruợu đầy ly uống cạn môt hơi. Thoa chòang tay qua vai anh rót tiếp, cố tình chuốc cho Vĩnh say. Vĩnh có nguớc mắt nhìn cô một cái, anh uống tì tì hết ly này sang ly khác, rồi đổ gục ra bàn. Thoa gọi hai nhân viên phụ bè Vĩnh lên trên phòng khách sạn trên lầu.Vĩnh say như chết, đâu còn biết gì.Thoa đi tắm rồi chẳng cần mặc quần áo, cô thong thả cởi giày vớ cho Vĩnh. Cô trèo lên giuờng, tháo cà vạt, vừa hôn trơ trất lên môi, lên má Vĩnh, vừa từ từ cởi hết quần áo cho anh. Vĩnh có cảm giác lơ mơ một thân thể ấm áp nằm ép sát bên mình, anh quay nguời lại nằm đè lên, miệng lảm nhảm:Liên ơi, đừng bỏ anh, anh yêu em, Liên ơi!!!

Ánh nắng chiếu xuyên qua màn cửa sổ làm Vĩnh thức giấc. Đầu nhức như búa bổ, chân của ai gát lên đùi anh nặng trịch. Ôi trời! quái quỉ gì thế này, sao anh nằm ở đây? Lay Thoa dậy, anh tức tối:

– Cô giở trò gì đây? Chuyện này xảy ra là ngòai ý muốn của tôi…Tôi không muốn phản bội vợ tôi…

Thoa nói trong nuớc mắt : em thù con Liên lắm, nó đã cuớp Thanh của em, hồi đi học em cũng không bao giờ hơn đuợc nó. Ngay lần đầu gặp anh, em đã muốn anh là nguời đàn ông của mình vậy mà nguời anh cuới không phải là em. Tại sao? Em có gì không bằng nó chứ? Tại sao nó lấy đi tất cả mọi thứ trên đời này thuộc về em?

Thoa còn nói nhiều lắm, nhưng Vĩnh phóng một buớc xuống giuờng, hấp tấp mặc lại quần áo, ném cho Thoa cái nhìn lạnh tanh. Mặc cho Thoa khóc lóc, anh lấy xe đi thẳng. Về nhà vẫn không thấy Liên về, anh thở phào nhẹ nhỏm rồi thay bộ đồ khác đến công ty…

Bệnh ba Liên trở nặng nên cô chưa thể về nhà, Vĩnh cũng chưa kịp chất vấn để nghe những lời phân trần của Liên thì xảy ra sự cố công ty có vấn đề, anh phải bay ra Hanội để xử lý. Anh vẫn thuờng gọi điện thọai cho Liên, nhưng không nhắc chuyện về bức thư, định bụng để tận mặt hỏi cô mới đuợc.

Vĩnh định dành cho Liên sự ngạc nhiên nên không báo truớc để tài xế ra đón. Anh tự đi taxi về, trên đuờng còn ghé qua tiệm hoa mua một bó hoa hồng màu cam mà cô ưa thích.

.. Truớc ngày tựu truờng, Thanh rủ Mai cùng đến thăm Liên. Đợi mãi ở nhà Mai mà ba mẹ Mai về trể không ai trông nhà nên Mai bảo Thanh đến nhà Liên một mình. Liên đang ngồi đọc sách ở chiếc xích đu truớc hiên nhà, trông thấy Thanh, Liên mừng rỡ mời vào phòng khách, Thanh gạt đi, thôi ngồi đây cũng đuợc, thăm Liên một chút Thanh về còn chuẩn bị, mai đi học lại rồi. Liên đứng lên định vào nhà lấy nuớc cho Thanh bỗng nhiên thấy chóang váng, tối sầm, cô đổ gục xuống. Thanh hốt hỏang ôm chầm lấy cô, gọi chị Tư rối rít. Vừa lúc đó tiếng có tiếng đóng mạnh cửa xe taxi, Vỉnh đẩy cửa rào nhào vào nhà, sửng sờ buông rơi túi xách cùng bó hoa, mở to mắt nhìn Thanh đang ôm chặt Liên trong lòng.

Thanh lắp bắp…anh Vĩnh không biết Liên bị làm sao…Vĩnh giựt vội thân hình mềm nhủn của Liên từ tay Thanh, quay lại nói:

– Cút đi thằng mất dạy, chúng mày cặm sừng tao mà còn giả vờ. Thanh bàng hòang, toan giải thích, nhưng ngán cái mặt “ngầu” của Vĩnh, nên lắc đầu bỏ đi, mong sẽ giải thích sau…

Liên vẫn chưa tỉnh, Vĩnh nghĩ cô hóa thẹn nên giả vờ. Tức tối, anh bế cô lên phòng, thảy cô lên giuờng, rồi kéo ghế ngồi vào bàn, lấy giấy viết ghi vội mấy chữ, xong lái xe đi tuốt…

( Còn tiếp )

Nguyenthilieu

Có 6 bình luận về Giã từ áo trắng (Phần 5)

  1. Chà < Gĩa từ áo trắng> đến hồi gay cấn hấp dẩn  rồi nhen viết lẹ lên Chị Liểu ơi.

  2. KieuOanh nói:

    – Các huynh ơi , Các huynh có thấy cái anh Vĩnh này “Trơ như đá ,vững như đồng ” không ? “Bi vợ dụ dỗ  vô mê hồn trận vậy mà vẫn cương quyết nói không là không ”  . Chắc mấy anh trai của mình …hông có như vậy đâu hé (?) 

    – Còn Cô Thoa này muốn ” đâm sau lưng chiến sĩ ” hay sao vậy ta …??? 

    – Chị Liểu ơi , cho phép em đoán coi tại sao Liên bị  ” choáng váng ,tối sầm và đổ gục xuống ” nhe , Chắc là  Liên bị “hôi cơm , tanh cá ” rồi chứ gì ??? ( đọc đoạn trên của bài viết có thể đoán việc này xảy ra “không sớm thì muộn” thôi .)   Em chỉ đoán ‘mò “cho vui  , Chị Liễu đừng giận em nhe .  Em đang nóng lòng muốn đọc tiếp nữa rồi đó . Chị có thấy KO tham lam chưa ? he he he ….Thông cảm dùm em . Ai biểu bài viết của Chị khiến người khác có hứng thú muốn đọc thêm ..làm chi .

  3. KIEU  OANH thuơng,

    Em giỏi lắm, đúng là Liên đã “có con chuột”. Phải thừa nhận mấy bà cỡ bà mình, má mình nhìn đàn bà con gái chổ cái thóp cổ là biết có thai rồi, nhìn con gái “hư” mấy bả cũng nói trúng phóc luôn em há!

    Cám ơn em chiếu cố ngó vô bài viết của chị, không phải làm “eo” để các em năn nỉ như anh NHA nói đâu, chị viết để tặng tất cả những ai từng là hs truờng Tống nên là tòan chuyện đời xảy ra ở trên quê huơng mình, có điều chị không dám để tên thiệt, bởi vậy chị mới có nick “bà lảo ăn xin ở chợ VL “em có biết không?

    Nguyenthilieu

  4. NGUYENTUYET nói:

    NT doc qua  cot truyen nay, that tinh NT xn loi truoc cac huynh va cac ti nhe, neu co gi thi cham chuoc… , theo NT thay… may ong dan ong thiet la qua ich ky va khong co quan tu. Ho that tinh khong hieu that ve tam ly cua phu nu ca, that la hoi xui xeo cho co Lien trong cot truyen nay… co qua hoi hot rong moi chuyen nen thuong tao ra nhung viec khong dang phai xay ra….Nhung that ra theo NT… thi theo dien bien tinh tiet cua co Lien…. NT co luc cam thong ma ung ho, nhung co luc NT cung that long khong ung ho co nay cho lam, cho du NT la phu nu… NT tu nghi… cung co the chinh co Lien… vo tinh  tu tao co hoi cho co kho ma co khong nghi va khong luong truoc moi hau qua co the xay ra… the moi co thien tinh su phai khong cac huynh ,cac ti  va cac muoi than men… NT Snow….chuyen hay nhung thay sao buon va kho qua troi luon !!!,  hy vong…  chac la hau van cung co tieng cuoi  !!! cho doi bot kho !!!

  5. KieuOanh nói:

    @ Chị Liễu : Em Cám ơn Chị đã quá khen , em nghĩ ở vào tuổi mình thì ai cũng có  kinh ……….nghiệm “tình trường ” ít nhiều ,phải không Chị ? wink Em ” dõi theo ” bài biết của Chị vì nó gợi nhớ cho em những kỹ niệm của thời mới hoàn thành xong chương trình Cấp 3 ( là Tú Tài II  thời  của Chị ,phải không  Chị ?   để chuẩn bị thi vào Đại Học . Đọc  hết bài viết  ” Giả từ áo trắng ” Em  đoán biết tác giả là nhân vật nào trong truyện nhưng hông có dám nói ra . Sợ không đúng thì bị …uýnh chít …hi hi hi ….

    @ Chị NT Snow  ơi , chuyện tình không đến nổi buồn và khổ như Chị nghĩ đâu nhe , Kết thúc rất có hậu . TRong phần kết của ” Giả từ áo trắng  ” Em đã cảm thấy nhẹ nhỏm khi đọc đến câu “Thêm một lần chia tay , nay Liên may mắn sống hạnh phúc với ông chồng Kỹ Sư người Úc “, Cuối cùng rồi Cô Liên tội nghiệp ấy cũng tìm được bến bờ hạnh phúc . Chỉ ” tội nghiệp “cho bà Hai ( Nhân vật trong truyện ) trên đừờng đi làm từ thiện phát thuốc cho người nghèo ở Huyện Cầu Đất – Dalat , đang thiu thiu ngũ trên xe không dè bị ông BS trưởng đoàn kêu : ” ..em dang chân ra cho anh đút vô …” . he he he ….

    Thiệt đó ,hông tin Chị Snow đọc phần kết xem . 

     

  6. Cô nàng Snow này nhỏ tuổi mà khôn vàng trời. Em rầy cô Liên là phải lắm. Nhưng cũng nhờ cái vô tư, ngây thơ của tuổi học trò này mà Vĩnh say đắm, yêu nhiều nên ghen nhiều và ích kỷ nữa. Nhớ lại mình hồi đi học coi, đứa nào đứa nấy  “khờ” thấy mồ! Thuơng ai cũng đâu dám thố lộ, chỉ đi theo chăm sóc, chiều chuộng như cậu Thanh vậy. Cặm cụi chép cả đống tình thơ ( không biết cậu em TG của tui có rút kinh nghiệm gì không mà sao làm thơ hay quá trời ), dắt ng` đẹp đi ăn hòai, tốn công hao tiền cũng bộn mà có ba chữ IOU không bao giờ dám nói ( LM lúc đó còn nhát hít hà, gặp HH hay HL thì chị chưa biết, tại vì mới quen 2 em đó qua trang TPH. Tuy nhiên, HH với chị thì có một cái chung là cô Mụ Muời và anh LVK )

    Cô Liên này thản nhiên đón nhận ( chắc ỷ mình đẹp) tình bạn (?) mà không nhớ đàn ông cũng “Họan thư” vậy.

    Chúng ta là những nguời từng đi học, mỗi nguời gĩa từ tuổi học trò bằng một cách khác nhau, mỗi ng` đều có thể kể lại chuyện thời áo trắng để cùng vui buồn với nhau, hông đợi phải là văn sĩ đâu nhen KO, TA. Mới đầu, chỉ vì muốn góp vui với các bạn, chị cũng tập tểnh viết, xong rồi có LM biên tập lại, dần dần viết khá lên thì LM buông cho chị “tự bơi”, chứ chị chẳng là cái đinh gì hết!

    Nguyenthilieu

Trả lời Nguyenthilieu Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Các bài viết mới khác