CÙNG EM NGÁC NGƠ TRÊN ĐỒI GIÓ
Thơ viết về Đà Lạt là vùng trời cảm xúc ngác ngơ của thi sĩ, làm bạn đọc bàng hoàng ngơ ngác trước bức họa tâm tư đầy suy tưởng! (Vũ Tuấn)
CÙNG EM NGÁC NGƠ TRÊN ĐỒI GIÓ
Gió trở về
Từ nơi chân trời
Thổi qua những ngọn đồi tím ngắt
Em trở về
Từ nơi ta hạnh ngộ
Ru hồn sóng ngủ yên…
Đôi mắt cỏ ngác ngơ nghe giọt khuya tan vỡ
Em ngác ngơ
Cùng ta trên đồi nhớ
Hạ huyền trăng xuống hạ huyền nhung
Gió du cư từng ngọn du ca thổi du canh trên rẫy nương hoang hoải thân trần…
Đá ngậm đàn
Rêu hóa kiếp ngân âm
Em là sắc phong nhiêu xanh đến bạc đầu
Chiếc lá rụng đừng giật mình em nhé
Giọt sương đừng khóe mắt cho anh
Gió quên gió
Ngọn đồi ơi đừng gió
Đà Lạt hư vô trong lá thông già
Em là nhựa đừng trong veo cánh gián
Đừng ứa vì cây, vỏ nẻ sần sùi
Xin hãy ngọn đồi
Cho suối đãi bôi
Để tình anh là gió
Thổi qua em tiểu sa mạc quỳ vàng…
NGUYỄN THÁNH NGÃ