NGƯỢC DÒNG KÝ ỨC CỦA BÙI HOÀNG LINH
Đời người bước qua, dù muốn dù không, vẫn có những điều đến lúc nào sẽ hoài niệm. Thơ, theo một nghĩa phổ thông, là nơi chúng ta tâm sự, với người tình, tự sự với mình hay với hư không. Mời bạn đọc bài thơ “Ngược dòng ký ức” tác giả tìm về tuổi thơ nơi quê hương đã có kể lại , thời gian bùi ngùi thương nhớ ( Võ Thị Mộng Hoa)
NGƯỢC DÒNG KÝ ỨC
Buổi trưa tăm tối cơn mưa
Ngay hơi thở trút ra cũng buồn
Thành phố vẫn guồng quay như bánh xe
Nghiền nát cả những nụ cười trong trẻo
Người người vẫn lạnh lẽo
Vẫn đanh thép tiếng điện thoại chát chao mệt mỏi
Đôi khi bị lãng quên cũng là hạnh phúc
Được yên thân tựa lưng vào im lặng
Nhớ…
Thuở bé đôi chân rong chơi
Ngày lớn thả suy nghĩ trôi về ngày cũ
Ngày mưa nhìn ba hút thuốc
Khói xám vẽ hình theo ước mơ con
Ngày xưa mẹ về buổi chợ trưa
Mua con cá bó rau giữa cơn mưa lạnh
Con chạy loăng quăng ồn ào huyên náo
Đôi chân mềm vì chưa dẫm phải gai
Con chạy đi từ tuổi 12
Đến hôm nay vẫn là đứa trẻ
Không thể đeo thêm chiếc mặt nạ
Mệt mỏi rồi vai diễn nào cũng dư
Không cần uốn lưỡi để nói những lời chẳng phải từ tâm
Phang bạt mạng rồi nhiều khi im lặng
Bởi ai cũng phải đối diện với thằng bé trong mình
Xanh xao tuổi hoang giọt mưa sao mà mặn?
Bùi Hoàng Linh