HỢP TAN (Kỳ 3 và hết)

Ngày đăng: 26/11/2012 10:01:39 Sáng/ ý kiến phản hồi (4)

Nhớ vào những ngày lễ dài hạn Thọ thường ở chơi với gia-đình Huyền suốt ngày như người thân trong nhà. Thậm chí có những lúc Thọ ở lại nhà của Huyền qua đêm. Kể từ khi quen nhau đến sau này hai người luôn luôn giữ một khoảng cách cần-thiết để bảo-đảm tình-yêu của họ thật trong sạch cho nên dù đôi khi Thọ ở chơi qua đêm, hai đứa không bao giờ bị gia-đình phàn-nàn bất cứ chuyện gì mờ ám nào cả. Thọ quan-niệm phải giữ-gìn sự quan-hệ của hai đứa trong vòng lễ giáo cho đến ngày thành-hôn.  

Duyên Phận

Thọ dành thời-gian rảnh rỗi của thời-khoá-biểu sinh-hoạt trong tuần để hẹn gặp với nhau ở một điểm nhất-định, gặp dù chỉ nhìn nhau nói đôi lời hoặc khi thuận-tiện cùng ngồi với nhau bên ly kem cũng đã thấy tình-yêu lên ngôi. Mọi chuyện ở đời đều thay đổi theo thời-gian: hướng phải hay trái, tích-cực hoặc tiêu-cực. Chuyện tình-yêu của Thọ và Huyền cũng không ngoại lệ. 

Chợt có những thất hẹn. Lời giải-thích: Sau giờ học em bận phải học thêm khóa học ở một nhà máy dệt nào đó bên Khánh-Hội thuộc quận Tư. Những tìm hiểu cho biết: Hình như một điều gì đó không ổn cho tình-yêu của hai người xuất-hiện. Một kỷ-sư Hoá-học ở nhà máy Khánh-Hội muốn giúp Huyền một nghề! Có lúc nàng lánh mặt… 
Đã không vào yêu thì thôi chớ khi vướng phải thì sự chao đảo dù nho nhỏ của cuộc tình cũng làm buồn bã ít nhiều. May sao chuyện học nghề rồi cũng chẳng đến đâu vì một lý-do nào đó mà Thọ cũng không cần tìm hiểu chỉ biết cảm-ơn hoàn-cảnh đã trả người yêu của mình trở về vị-trí cũ. 
Những buổi dạo phố cuối tuần tiếp-tục cách bình thường đã cho nhau lại những phút giây lãng-mạn, hạnh-phúc.

Để ghi dấu những kỷ-niệm lang thang trên từng góc phố Sài-Gòn, Thọ muốn có một vài tấm ảnh thì luôn luôn bị Huyền khéo léo thối thoát. Một thoáng suy-nghĩ về thái-độ này của người yêu nhưng chàng nhanh chóng biện-hộ cho nàng vì …nàng sống trong sự giáo-dục đạo-đức xưa cũ giữ-gìn này nọ nhưng sau này thì Thọ hiểu rõ đó là cách tính toán lo xa của Huyền. 
Bão lụt miền Trung trầm-trọng xảy ra cho bao gia-đình lâm cảnh màn trời chiếu đất cần sự hỗ-trợ của mọi người trong nước. Sài-Gòn, cũng góp phần “Lá lành đùm lá rách”. Chiến-dịch quyên góp quy-mô được hình thành để đi lạc-quyên khắp thành-phố. Lực-lượng học-sinh sinh-viên được huy-động một cách chính-quy. Những tổ học-sinh do một sinh-viên hướng-dẫn được thành-lập để lao vào chiến-dịch. Thọ và Huyền cũng lăn xả vào công-tác với tất cả tình-yêu đồng-bào bừng cháy trong tim. 
Sau chuyến công-tác này Huyền bắt đầu thân quen với anh chỉ huy của tổ lạc-quyên, là một sinh-viên y-khoa sắp ra trường. Một bàn cân được thiết-lập trong gia-đình của Huyền và họ đã đánh giá là tương-lai của anh sinh-viên này sẽ sáng sủa hơn của Thọ; kẻ mà chỉ là một giáo-sư trung-học tầm-thường. Và sự kết-luận đó đã là kim chỉ nam của một kế-hoạch giã-từ. Những nhạt-nhoà bắt đầu xuất-hiện vào những ngày Thọ đến thăm người yêu. Cánh cổng vào nhà trước kia em út của Huyền tranh nhau mở mỗi khi chàng đến… bây giờ hai đứa ngó nhau chờ lệnh, cửa vẫn im lìm để Thọ đứng đợi khá lâu. Thậm-chí đôi khi chàng cảm thấy lố-bịch, tủi lòng lẫn chút xấu-hổ đến độ muốn bỏ đi nhưng vì thương Huyền nên cố-gắng kiên-nhẫn đợi.

Lần đầu quen Huyền tại một tỉnh lẻ vào mùa hè năm chàng đậu Tú-Tài 2 và niên-khóa kế là chàng vào Đại-Học tại Sài-Gòn. Bốn năm trôi qua chàng ra trường, rời thành-phố đến một nhiệm-sở xa xôi. Một năm vì nghề-nghiệp phải cách trở người yêu. Chàng đang rơi vào trạng-thái bất an lo-lắng cho mối tình đầu hình như đã mỏng-manh.
Có lần để xác-định rõ thái-độ của Huyền, chàng hỏi: 
-Em nghĩ sao nếu anh đưa mẹ đến xin cưới em? 
Huyền lơ đảng trả lời: 
-Tùy ba mẹ em quyết-định….hay là anh xin cưới chị của em đi! 
Những chữ cuối cùng là chén nước lạnh tạt mạnh vào mặt Thọ. Huyền đã đánh-giá chàng quá thấp, thiếu sự tương-kính. Sự kiên-trì mong cứu vãn tình-yêu của Thọ đã đến một giới-hạn mà tự-ái của người con trai có thể chịu đựng. Thọ tự nhủ: trên bầu trời xanh bao la còn có biết bao nhiêu vì sao lấp lánh cớ gì phải nhập nhàng với một kẻ quay lưng. Buồn-bã một chút phải có vì chàng cũng là con người bình-thường nhưng nghĩ ra rằng đó là một may-mắn cho chàng khi đáp số được giải tìm sớm. 
Chàng biết mình phải làm sao rồi! Sự cay đắng bất chợt khiến chàng bất động. Cuối cùng chàng nhìn thẳng vào mắt Huyền không nháy mắt như soi rọi quả tim của Huyền xem coi cấu-tạo bởi chất-liệu gì mà tàn-nhẫn với chàng đến vậy. Một phút trôi qua trong sự im lặng của hai người, chàng nhẹ-nhàng:

-Thôi anh về đây!

Thọ tự mình mở cổng, lắc nhè nhẹ cánh cổng tựa nói lời từ-giả với nó rồi từ từ đóng lại. Tình-yêu này rồi sẽ phải khép lại như thế sao?
Thọ không đến nhà của Huyền khá lâu cho đến một hôm…Hôm ấy khi chàng đứng trước cổng thì ngay tức thì Huyền ríu rít chào mừng, tự tay chạy ra mở cửa cho chàng, thân-mật mời ngồi rồi chạy đi làm ly nước đá chanh giải khát, ly nước ngọt-ngào nhắc chàng nhớ lại lần đầu tiên đến đây cũng chính tay Huyền làm và mời. Trước sự việc như vậy lòng chàng nhất thời xúc-động thầm nghĩ: “ Ồ! Bộ em …suy nghĩ lại rồi sao?” nhưng tức khắc chàng đã hiểu ngay tại sao Huyền có thái-độ nồng ấm này. Giải đáp có tức thời khi mà không lâu sau đó Huyền ngõ lời nhờ chàng xem điểm thi Tú-tài 2 của Huyền ra sao? 
Lúc bấy giờ Thọ đang làm giám-khảo kỳ thi Tú-tài 2 năm ấy, năm Huyền dự thi. Có lẽ chàng cảm thấy thoải-mái hơn nếu Huyền biết kiên-nhẫn chờ đến khi chàng tự báo tin. Chàng bình-thản và có phần lạnh nhạt: 
-Hôm nay anh đến đây cũng vì chuyện này. Em đã đậu rồi. Chúc mừng em!
Nàng mừng-rỡ và cám-ơn chàng. 
Thôi thì thông-cảm cho Huyền! Nghĩ cần làm cho hết vai-trò cho phải phép, chàng ngồi nán lại tiếp tục chuyện trò .

Trong câu chuyện, Thọ hiểu thêm rằng bà nội của Huyền có lúc bị bệnh, nằm nhà thương và được sinh-viên y-khoa mà Huyền quen biết dạo trước săn-sóc giúp-đở tận-tình. Gia-đình và kể cả Huyền vô-cùng biết ơn.Anh ấy cũng đã thường đến đây chơi như chàng dạo trước.

Đã rõ lắm rồi ! Tuy-nhiên Thọ, dù sao cũng xem như là bạn thân của nhau, bèn ngõ lời mời Huyền và các chị em đi chợ Sài-Gòn dạo phố và…nhân đó đãi kem mừng Huyền thi đậu. Sau một lúc như đắn-đo suy-nghĩ, Huyền từ-chối nói rằng vì…dạo này ba mẹ khó-khăn nên không thể nhận lời. Thọ đành xuôi theo dòng: 
– Đi không được cũng chẳng sao cả….Cám-ơn em. 
Chàng lơ-đảng hướng mắt ra khung cửa sổ nhìn bầu trời mùa hè xanh thăm thẳm, không một áng mây mà sao trong đầu chàng hình như có chút mây xám đang lững-lờ trôi. Dầu không ai nói ra lời chia tay nhưng những diễn-tiến đã xãy ra giữa hai người mặc-nhiên phải hiểu rằng bây giờ chỉ còn là tình bạn, lại là một tình bạn nhạt nhòa. Dù đã thế nhưng Huyền nỡ lòng nào đối xử nghiệt-ngã với chàng như vậy? Đành thôi! 

Thọ cố-gắng ngồi lại đôi mươi phút nữa, cố tiếp-tục trò chuyện, giử nét mặt bình-thản dù thật ra trong lòng nổi sóng. 
Nhưng kịp trước khi Thọ ngõ lời ra về thì Huyền lại nhận lời; có lẽ nàng suy-nghĩ lại dù sao cũng cần tỏ vẻ biết điều một chút: cám-ơn chàng đã giúp đở xem điểm thì mới phải phép. 
Đã trễ rồi! Bị hụt-hẫng từ đầu và do đó tự-nhiên thấy thờ-ơ trong chuyện hẹn-hò này, chàng nhỏ nhẹ trả lời bằng hai chữ cám-ơn gọn nhẹ không xác-nhận sẽ chấp-nhận buổi hẹn hay không. 
Chàng đã đọc đâu đó những dòng thơ:

Em lạnh nhạt lúc chân anh quay gót 
Có buồn không? Khi lòng tự hỏi lòng 
Buồn bã đó nhưng tim sao hờ hững 
Có gì đâu đời vốn chuyện hư không!


Vâng! Đời người đúng là hư không! Với “sinh lão bệnh tử”, sống đời nghèo khổ hay sung-sướng, vô-phúc hay hạnh-phúc, bình-dị hay danh-vọng, bị áp-bức hay uy-quyền….., từ người dân khố rách áo ôm cho đến vua chúa như Tần Thủy Hoàng rồi cũng sẽ đi đến “một mẫu số chung” là số không mà thôi.

Như vậy thì Thọ ơi! Xá vì một mối tình gái trai cỏn con này mà phải quỵ lụy, khổ sầu? Trời cao đất rộng người đông, sao hằng hà, biển sông khắp chốn, ngàn hoa đua nở ngoài kia…mi hãy vui ngắm sao trời lấp lánh, những cánh hoa thơm, những đóa hoa dại mộc-mạc, rong bước sông hồ, …hãy làm tròn thiên-chức của mình trên con đường mà mi đã chọn, chả lẻ không ý-nghĩa và hạnh-phúc hơn sao?

Chàng chào mọi người ra về mà trong lòng thầm nghĩ là từ-biệt, không ai đưa ra cửa, tự mở rào rồi nhẹ-nhàng khép lại, nhịp bước rời ngõ hẻm ra con đường lớn thênh-thang, thông-thống, sáng đèn hướng về trung-tâm thành-phố.

Thành-phố đã lên đèn. Chàng muốn đi lang-thang để cho sự cô-đơn lên ngôi khi bước chân chàng tự-nhiên dẫn chàng vào lối cũ nơi mà thuở nào chàng và Huyền nắm tay truyền hơi ấm cho nhau  trong những tối hẹn hò.

 

Nhịp bước cô-đơn để buồn trầm lắng

Hàng me đêm đứng im-ắng gục đầu

Cùng bóng mình sóng đôi trên đường vắng

Tự hỏi bao giờ vợi bớt niềm đau?

Chàng chợt dừng lại lề đường trước một bà lão bán thuốc lá, mua một điếu lẻ, que diêm loè lên, hít nhẹ một hơi, ngụm khói bay quanh mặt chàng…Một cảm-giác lạ bắt gặp vì là lần đầu hút thuốc, chàng nâng-niu, vo-ve điếu thuốc và tiếp-tục bước đi….

Đến ngày giờ hẹn, chàng không đến và cũng không rõ Huyền có đến hay không nữa: tất-cả chẳng còn quan-trọng với chàng! 

Thôi xem như lỗi của mình vì Thọ đã không đủ tiêu-chuẩn để lo tương-lai cho người hôn phối dưới mắt của Huyền và gia-đình Huyền, thì sự lỗi hẹn này chàng xin chọn để chấm dứt hẳn câu chuyện ước mơ cuộc sống lứa đôi của hai người mà chàng đã đặt rất nhiều kỳ-vọng. Và hơn hết sự kính-trọng giữa hai người yêu nhau đã mất thì thử hỏi chuyện vợ chồng sẽ về đâu?

 

Lê An
October, 2012

 

 

Có 4 bình luận về HỢP TAN (Kỳ 3 và hết)

  1. Vo tam (NK75) nói:

    Cứ tưởng tính thực dụng bay giờ mới có, nào hay trước 75 cũng có người thực dụng như cô Huyền và cả gia đình Huyền. Họ thích người giàu có, thích lợi lộc mà chẳng nghĩ đến nghĩa tình, phải trái. Nếu Huyền là người non dạ do tuổi còn nhỏ thì những người lớn trong gia đình Huyền cũng phải biết nghĩ suy, khuyên răn con gái , nào ngở cũng một bè y như nhau. Thấy chuyện quấy mà chẳng khuyên. Như vậy, thiết nghĩ Thọ cũng chẳng nên buồn làm gì, biết được sớm trước khi cưới là điều may mắn, chứ ăn ở nhau vài năm thì người vợ cũng ôm gói theo người có tiền, có phải Thọ  mang tiếng là đã có 1 đời vợ (dù đàn ông thì chẳng ăn nhằm gì).

    Thế nên, đừng nói chi chọn vợ, chọn chồng, chọn bạn chơi cũng vậy, đừng chơi với người thực dụng chỉ thích lợi mà không biết đến đạo lý, sớm muộn gì cũng bán đứng bạn bè

  2. KiềuOanh nói:

    Khá khen chàng Thọ đã không lụy tình , anh đã cư xử rất đúng mực đàn ông, Thọ đã trân trọng và gìn giữ mối tình của mình thật trắng trong cho đến lúc nhận lại sự đáp trả quá phủ phàng! Thóang buồn nhưng không bi lụy , chàng tự biết đứng vững và động viên mình bằng những ý tưởng lac quan tốt đẹp. Anh Thọ ơi, nền tảng của hạnh phúc lứa đôi là sự tôn trọng lẫn nhau , nhưng sự kính trọng giữa hai người đã không còn nữa thì việc kết thúc chuyện tình cũng không đáng buồn chút nào . 

    Đọc tựa bài “Hợp Tan” ta có thể đoán được kết cuộc, tưởng rằng phần kết sẽ có cuộc chia tay toàn là nước mắt và khổ đau, nhưng  với lời văn nhẹ nhàng , ý tưởng súc tích,Tác gỉa Lê An đã thuyết phục người đọc hài lòng và đồng tình với quyết định của nhân vật Thọ ,Dù có chút buồn bã nhưng chàng xem như là một sự may mắn đã kết thúc sớm một chuyện tình khi cả hai đã mất đi sự tôn trọng dành cho nhau . Cám ơn tác giả Lê An với câu chuyện rất hay .

  3. Nguyễntuyết nói:

    Đọc xong cốt truyện , thấy đời đen bạc , tui cãm thấy buồn lây , người ta thường nói … đàn ông hay đứng núi này trông nuí nọ lắm..!?.. nhưng trong câu chuyện này  cô nàng Huyền thì đứng nuí nọ mà tim để ở nuí kia 1 cách cũng lãng nhách hà , NT tui cho rằng cô này là 1 người tiêu cưc vì khi gia đình đem ra mổ xẻ tình yêu cuả cô và phân tích , cô này  chấp nhận  , không có 1 lời binh vực cho Thọ , lỗi là ở chính cái tâm cuả cô nàng , chứ gia đình ,người lớn chỉ  đưa ý kiến thôi , Huyền là người quyết định sau cùng….thôi thì coi như 2 người có duyên mà không có nợ…. đó có thể là duyên trời mà định mệnh trớ triêu xoay chuyển….chuyện tình đầu dường như đẹp mà rất thường khó thành…. vì thời đi học chưa có thể gọi là chính chắn … ( NT tui an uỉ vậy mà thôi ), nhưng cũng rất đáng khen vì anh Thọ là 1 người khá bản lỉnh và nhận thức mạnh mẻ , rỏ ràng, và dứt khoát , tuy bị tổn thương nhưng rất tự tin và can đảm rút lui trong tinh thần anh dũng ,chớ không có quỵ luỵ ( vì anh đã trưởng thành trong tư tưởng cuả mình ) …vì anh tự hào ta cũng là 1 người có sự nghiệp và 1 người có đạo đức tốt…… trên đường ta đi có còn biết bao hoa thơm cỏ lạ đón chào ta…. sau này ta sẽ có hạnh phúc mà thôi….. và  người ta thường nói …. Lê An ơi, chắc lúc đó chàng Thọ đã  biết những câu thơ ai đó như sau…

    Nếu biết rằng em đã có chồng

    Anh về cưới vợ thế là xong 

    Vợ anh không đẹp bằng em lắm 

    Nhưng đẹp hơn em ở tấm lòng

           NT Snow

  4. Lê An nói:

     

    HỢP TAN, câu chuyện ngắn hư cấu dựa vào tâm sự của bè bạn và cũng có một chút của tác giả trong đó,  đã bắt đầu lùi vào phía sau mục Chuyện Cũ của Trang nhà, …nên có lẽ đến lúc tác giả  phải viết vài lời đến bạn đọc thân mến.

    Viết để giải trí, được đăng là hân hạnh, được độc giả ghé mắt là niềm vui, được khen là hạnh phúc. Chân thành cảm ơn bè bạn, có cũng như không có viết phản hồi, đã đọc HỢP TAN.

    Nhân đây bổ túc một thiếu sót đã không ghi chú là mọi hình ảnh minh họa đều được lấy trên Internet.

    Xin cảm tạ quý độc giả lần nữa.

    Lê An

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Các bài viết mới khác