DẠO CHƠI NƠI CHỐN BÌNH AN
Tui xếp lại tập thơ” MƯỜI NĂM BÓNG NGỰA QUA THỀM CŨ” cất vào ngăn trang trọng của tủ sách ,chổ đó chứa toàn ‘ sách được tặng ” , chổ đó bao nhiêu là chữ ký trong ‘ kho tàng kỳ tích ‘ của tui . Đóng cánh cửa tủ lại rồi mà tui còn nghe mùi ca dao , hương lục bát vấn vương . Qua hơn trăm bài thơ nhiều thể loại , anh kể về chuyện cũ mười năm. Mười năm đã đi vào quá khứ , từng bóng câu bao lần ngang cửa sổ , khi thềm xưa mấy bận phủ rêu phong . Tất cả đã không còn , vậy mà nó vẫn sống khỏe trong ký ức , trong trái tim dạt dào cảm xúc của anh.
Hương xưa, người cũ như hồi sinh dưới ngòi bút tài hoa điêu luyện của nhà thơ Nguyễn An Bình khi tui nghe trái tim anh tự sự , tình tang .
Đọc thơ anh như đang đi vào một cỏi bình an , cỏi bình an cho tâm hồn tui lắng hết những lao xao , những não phiền trần thế đang là.Tui lắng tâm mình mà khám phá vùng đất tâm của nhà thơ ; rồi tui soi lại chính cái tâm mình…, ui sao , đồng điệu ?
“Lòng đã nhủ tim ơi đừng thao thức
Để hồn đau được giây phút bình yên
Lòng đã dặn tim ơi đừng nuối tiếc
Ai cũng một thời để nhớ để quên”
Giai điệu thơ Nguyễn An Bình ôn hiền như bề ngoài của tác giả, tình yêu trong anh qua EM không là đối tượng cụ thể để nhớ để quên ? EM trong thơ An Bình chính là tình yêu của anh . Anh yêu EM hay anh yêu chính tình yêu của mình trong một đời thơ? Nhân duyên tan hợp với EM mà anh kể là tâm tình thổn thức nhớ thương , nhưng nó không là nổi dằn dặt bi ai oán trách . EM luôn đẹp như tình yêu bất tử của nhà thơ cho dù EM đã quên và chỉ mình anh còn nhớ.
” Người đi xa mặc gió thổi trăm chiểu
Thổi tơi tả những năm tình lận đận
Em đâu nghĩ khi qua phà mấy bận
Để lòng quên từng cánh lá bèo rơi “
Những ( ?) EM đi qua đời anh là hạnh phúc mong manh anh luôn giữ gìn như báu vật . Đó là thứ hạnh phúc đầm thắm ngọt ngào mà chỉ một mình anh biết , anh hay. Tui tự hỏi : Nguyễn An Bình yêu EM mênh mang rộng lượng hay anh yêu chính tình yêu của mình nên luôn cho nó hòa vào sự rộng lượng , mênh mông ? Anh bao dung với EM cũng có nghĩa là anh rộng lượng với chính mình chăng?
” Chợt thảng thốt nghe tiếng chim gọi bạn
Em ở đâu sao tôi mãi bận lòng?”
Xuyên suốt tập thơ , EM là nguồn cảm hứng khôn nguôi , EM đôi khi như có thật từ trong quá khứ hiện về và nhiều khi cũng mờ mờ nhân ảnh cho anh hồi tưởng hay tự mong chờ , tự mê mỏi vì EM . Mong chờ EM như mong chờ nguồn thơ chưa đúng hẹn ; vì EM của nhà thơ cứ lãng đãng mơ mồ như gió như sương . Mà khi EM không về , thì đành thôi, phận hẩm.
” Thì thôi trong cõi vô cùng
Tôi làm hạt bụi nghìn trùng bên em”
EM là tình yêu ở mọi ngách ngỏ của tâm hồn An Bình và tình yêu đó đã tạo ra EM để Nguyễn An Bình sở hữu EM muôn thuở .
” Em hồn nhiên trong ngăn đời ký ức
Nghe xôn xao tiếng sóng vỗ trong lòng “
” Em như đóa sen hồng
Trong lòng anh muôn thuở
Khi mùa xuân chạm ngỏ
Xôn xao từng lá cành “
” Một lần xin được hôn em
Để mai có lỡ tơ duyên vợ chồng
“Buồn như chiếc lá trầu không
Vườn xưa ai đã qua sông một mình”
” Chút tình gởi cánh đào rơi
Tơ hồng vàng óng môi người đã xa?”
“Sao nhớ một thời anh đuổi bóng
Đường dài liên tỉnh bụi phai mờ
Hoàng kim tóc mượt còn trong nắng
Cuối buổi người về lại ngẩn ngơ.”
Vậy đó , đôi khi EM cũng ‘ sở hữu’ được nhà thơ, gây bão trong lòng Nguyễn An Bình cho anh mất hẳn sự bình an khi nổi nhớ , sự cô đơn bất chợt ào ạt kéo về ! Thế mới thật là EM – quyền lực –
” Còn tôi riêng một góc trời
Góc trời vô định một đời trôi xa
Phố phường chật ních người qua
Người qua sao lại mình ta giữa đường?”
…Tui chỉ gặp An Bình vài khi trong nhóm bạn bè Tongphuochiep-vinhlong họp mặt nên tui không biết lắm về anh , chỉ thấy anh ít nói , thường ngồi yên lặng lắng nghe . Anh là type người ruột bỏ trong ruột với cái nội tâm bừng bừng mà đâu ai biết. Sự lắng nghe thường để lại không phải là sự vui vẻ ồn ào chóng vánh mau qua , mà cái để lại luôn thâm trầm bền bỉ theo thời gian. Tui nghĩ , với An Bình đó là những vần thơ về quê hương một đời gằn bó , một đời chưa xa mà đã nhớ dù đang ở thiệt gần. Vẫn là EM hòa trong hình ảnh quê hương mà An Bình luôn vun đắp.
” Bông bần trắng rơi theo cơn gió cuốn
Biết có còn kết trái để tương tư
Lòng muốn hỏi cánh bèo trôi vô định
Em về đâu giữa sóng bạc sa mù”
” Em như con nước xuôi về biển
Để lại sông buồn trắng cỏ lau
Anh suốt đời thành chim bói cá
Treo tình sầu đá nhọn vực sâu”
” Khúc bờ đê đã bao mùa đất lỡ
Em theo người xa thẳm cuối chân mây “
Và cũng tại EM mà tâm hồn anh cũng đôi lần mỏi mệt , đếm thời gian
rớt trên tay cũng vội vã nổi hoài thương.
“Đường xa quá khi thời gian sắp hết
Mơ thấy nắng hồng đậu xuống bờ vai”
” Em đã từng thương nhớ tháng giêng
Thả lá tương tư xuống môi hiền
Thả xuân xanh qua mùa mê hoặc
Thả tình tôi lạc dấu chim quyên”
Bóng câu qua cửa sổ , hình ảnh Em không phai nhòa , cũng u uẩn một nổi hoài mong , pha thêm màu xam xám cho bức tranh vô vọng chăng là ?
” Cuối ngày ngồi nhặt thời gian
Để tơ tóc phải ngở ngàng sớm trưa
Tìm đâu những chuyến phà xưa
Chỉ còn tôi đợi cơn mưa chưa về”
” Chờ nhau em nhé bao năm
Thềm xưa hiên vắng lạnh căm ghế mòn
Tình về say giấc đầu non
Trăm năm sỏi đá có còn chờ nhau?”
Và có phải nhà thơ cố tình tô vẽ bức tranh tình yêu rất đẹp về phía mình , để EM khi hái nụ tầm xuân xanh biếc thì tiếc mãi tình anh , cho đáng đời cái tội của ….EM ?
” Mưa ngâu chiều tháng bảy
Tình yêu hóa cầu vồng
Con tim màu ngủ sắc
Bám vào hồn rêu phong
Mùa thu không trở lại
Em qua cầu ai trông?
Cám ơn nhà thơ Nguyễn An Bình đã cho tui cơ hội dạo chơi nơi chốn bình an qua tập thơ ‘MƯỜI NĂM BÓNG NGỰA QUA THỀM CŨ ” Tập thơ là nơi chốn bình yên thật sự cho mọi tâm hồn tới bên nương náu lúc mệt nhoài , là nơi an dưỡng để nạp thêm năng lượng lành đã bị tổn hao vì phiền não trược .Vườn thơ của anh đủ sắc , vừa hương từ những loại ‘hoa … khôn’ bản chất. Dù không phải là loài hoa vương giả , không kiêu sa mà đằm thắm nhẹ nhàng , để lại trong lòng tui nổi vấn vương êm ả , bền lâu .Anh và cả tâm hồn anh cũng lành như trái ngọt miệt vườn , như sông Tiền luôn cuồn cuộn phù sa. Những dòng thơ mượt mà của anh như ca dao , như sữa mẹ ngọt ngào đằm thắm tình yêu, và nó đọng lại rất thẳm rất sâu trong lòng người thưởng thức . Phong cách ôn hòa, bình dị giữa đời thường của anh đã biến đời thường thành một đời thơ phong phú, để chính anh thưởng thức trong cỏi vô cùng tận đó rồi tặng lại cho đời trong một chuyến rong chơi thanh nhã chốn trần gian .Đó là đời thơ của Nguyễn An Bình , một nhà giáo , một nhà thơ .
Nguyễn Ngoc Hạnh
H1
H3