Tháng Ba MỘT NGÀY QUA KHUNG CỬA
Quanh tôi vùng tuyết phủ. Trên không đỉnh trời mù. Mùa đông cây lá chết. Không gian lạnh vô cùng.
Tôi không sợ mùa đông, không sợ tuyết rơi, chỉ sợ những khi freezing rain, black ice, mặt đường trơn như nước đá, và cũng sợ khi những trận gió đông thổi về từ phương bắc mang theo những trận bão tuyết mù trời, trong cái lạnh thấu xương.
Ngôi nhà của tôi, ở góc đường, cũng may có một hành lang bao quanh mặt tiền, có mái che. Qua khung cửa sổ rộng, tôi có thể nhìn suốt hai con đường trước mặt. Con đường của năm tháng. Con đường in bóng trăng sao mờ tỏ. Con đường với những dãy nhà yên ả, hai hàng cây xanh, lá hoa trang điểm mọi mùa trong năm. Con đường thường đi vào những con chữ mang dấu ấn một góc tâm hồn tôi.
Trước nhà, cây phong cao vút chuyên chở những mùa đi. Muà xuân lộc non chi chít, dưới nắng hạ cành lá xanh um để thu sang lá vàng lả lơi cùng gió trước khi trơ cành trong cái lạnh đông. Cây anh đào nũng nịu nghiêng mình giữa cây phong mạnh mẽ và cây wild lilac thanh nhã, cả hai cùng trổ hoa vào giữa tháng năm.
Năm nay, mùa đông có nơi bão tố, tuyết rơi dầy cả thước, nhưng mùa đông nơi đây thật dễ thương, nhiệt độ trung bình du di từ -1 đến -10 độ C…Như hôm nay nhiệt độ lên 15 độ C trong tháng hai, tháng thường được xem là lạnh nhất trong đông. Chính vì vậy, đêm rằm Nguyên tiêu, tôi còn chụp được trăng lạnh qua tàn cây phong trước nhà. Lúc tôi lấy máy, mở cửa ra sân, còn nghe tiếng O.X nói… tôi điên.
Từ nơi khung cửa, buổi sáng nhìn mặt trời mọc, ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu vào phòng khách, giờ nầy, con đường hơi nhộn nhịp. Những chiếc school bus đón học sinh. Người người bắt đầu đi làm. Trẻ em đi bộ đến trường nói cười vui vẻ, với các em thời tiết ấm lạnh là chuyện bình thường. Ngày nào cũng vào giờ nầy, tôi thường thấy đôi vợ chồng già, đi chầm chậm bên đường, trông họ thật hạnh phúc. Họ đi bên nhau, họ đi rất gần nhau, từ dáng vẻ già nua, lụm khụm, chậm chạp, tôi lại có suy nghĩ về mình, về kiếp nhân sinh… hình như, mỗi người đều có một hành trang riêng chất nặng trên vai , hành trang của mỗi con người không ai chia sẻ được.
Khoảng 10 giờ thì không gian trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng vài chiếc xe chạy qua, rồi trả lại sự yên lặng cho khu phố.
Chiều nay lạnh, mỗi lần nhìn qua khung cửa sổ, hồn lại bay về quê nhà. Hiện tại và quá khứ đan xen nhau. Tôi sống nơi đây còn dài hơn khỏang đời ở quê nhà, đôi lúc thấy tâm hồn mình giống như một con suối gần cạn khô, chút nước còn lại vẫn cố giữ theo từng kỷ niệm để buồn vui trên từng dòng chữ. Có phải tôi bây giờ là tôi của tâm trạng thầy Tạ Ký khi viết những câu thơ :
“Ngày mái tóc không còn xanh được nữa
Ngày đôi tay thôi dệt mộng phù hoa
Thì em sẽ vì anh mà mở cửa
Trông lên trời, đếm những điểm sao xa”*
* (Đếm sao Tạ Ký)
Phạm thị Trí
Hôm nay ở VN là ngày 01 tháng 3, xem bài “Tháng Ba MỘT NGÀY QUA KHUNG CỬA” có kèm theo ảnh, em được thấy rõ khuôn mặt phúc hậu của Cô, biết về mùa đông nơi Cô sống và không gian riêng của Cô.
Mới ngoài 60 tuổi nhưng nhiều năm nay em đã biết thế nào là quy luật đào thải của xã hội khi bị đẩy dần ra bên lề. Dù biết rằng sinh-lão-bệnh-tử là vòng tuần hoàn bất biến, là điều không ai có thể tránh khỏi nhưng cảm giác buồn khi không còn được chào đón, rồi cảm giác lạc lõng giữa những người trẻ chung quanh… Rất muốn làm một điều gì đó có ích nhưng tìm đâu ra nơi tiếp nhận, và biết có ai chịu nghe mình? Con suối chưa cạn nước nhưng phần nước còn lại chắc là chỉ để giữ những kỷ niệm, và để được buồn, vui trên từng dòng chữ. Buổi sáng em thức dậy rất sớm (khoảng 5 giờ) để ra công viên gần nhà tập thể dục và chơi cầu lông. Khoảng một tuần trở lại đây trong công viên em thấy có một người nam, trạc tuổi của em, cầm micro (loại có amplifier) đứng hát trước một gốc cây hơi cách xa những người khác, và chỉ hát vài bản nhạc rồi về. Do trời tối và xa (dù hiếu kỳ nhưng vẫn phải tôn trọng sự riêng tư) nên em không nhìn được mặt người ấy khi hát, nhưng hát với tất cả say sưa, tay trái ve vẩy diễn tả. Phải đứng hát trước gốc cây chắc do không có tri âm!
Cô học văn với thầy Tạ Ký hả? Khoảng thời gian 1969-72 em học Pétrus Ký thầy Tạ Ký vẫn còn dạy. Cô có biết việc thầy Tạ Ký mất tất cả thân nhân khi quê nhà Thầy bị bão lũ? Chào Cô.
Long ạ…Tuổi chỉ là nói lên khoảng thời gian ta hiện diện , ta rong chơi nơi đây, để một ngày nào đó sẽ đi về ( ai đã nói như vậy ) Tâm hồn mình mới là con người đích thực …Cô không học với thầy Tạ Ký, khi cô về trường LHP thì có lẻ thầy đã …đi đâu đó, nhưng o.x cô có học với thầy và cũng có viết một bài Tạ Ký -Thầy tôi. Cám ơn em đã đọc và chia sẻ cãm nghĩ.
Cô quí mến ! nhìn hình Cô thây phản phất nét ẩn hiện ngày xưa khi Cô dạy ở trường TPH . Trông Cô rất phúc hậu, Cô là cô giáo dạy văn nên tâm hồn dễ rung động trước mọi cảnh vật xung quanh ,nghe Cô diển tã và nhìn tuyết phủ trắng trên mái nhà,trắng cã sân trông thật đep . Đọc bài Cô viết em cảm thấy bùi ngùi : Chiều nay lạnh . . . . . . . .,hồn lai bay về quê hương . . . . . … đôi lúc thấy tâm hồn minh như con suối gần cạn khô , chúc nước còn lại vẩn cố giữ theo từng kỹ niệm đễ vui buồn trên từng dòng chữ . . . . .Cám ơn Cô đã cho em chiêm ngưỡng một mùa đông đẹp nơi Cô ở vả hiểu thêm nổi lòng của Cô .
Võ thị Lài tâm hồn cũng đa cãm lắm…Thôi thì mình cứ cho là những tâm hồn “lớn ” gặp nhau đây. Chúc em tâm bình an.
Kính chào cô Trí!
Cô nhìn ra khung cửa
Đổ tuyết lạnh cũng vui
Sinh hoạt vẫn tiếp tục
Dù rất muốn nằm vùi
Em dòm lại vườn sau
Cây ra nụ chờ trổ
Bổng dưng trời lạnh lại
Búp sượng cứng héo queo
Ông trời chơi thiệt ác
Vừa ấm đó lạnh ngay
Không biết cây đủ sức
Ra hoa cho đợt hai
Mùa xuân cũng còn dài
(Rất muốn xin lỗi các tác giả vì không có khiếu còm-men)
Nơi cô ở , vừa mới khen mùa đông dể thương thì cái lạnh kéo đến. Cô hay nói đùa thời tiết như lòng người…hay đổi thay…Thôi thì ta cứ thản nhiên chấp nhận !!! Rồi mùa xuân sớm muộn gì cũng đến thôi. Cám ơn bài thơ của em.
Cô yêu thương ,
Bài viết hay và cảm động lắm ,,,cảm tưởng khi sống gần cuối một đời người . Chúc Cô may mắn , hạnh phúc và tràn đầy sức khỏe Em Hoành Châu (Gia đình C )
Cám ơn em H.C đã ghé qua và lưu lại một chút tình…V.L độ nầy chắc trời sắp chuyển qua mùa mưa..Sống ở đây lâu rồi, cô cứ lẩm cẫm nói chuyện nắng mưa.
Quãng đường trước mặt tuy chẳng còn dài, quãng đường đã qua với bao nhiêu biến đổi, vui, buồn đều có đủ, thôi thì cứ thanh thản để mà tiếp tục….Thỉnh thoảng nhớ lại những kỷ niệm bởi vì :
” Kẻ tha phương vẫn ấp ủ quê nhà
Ôn kỷ niệm quên đi mùa đông giá”
Mấy tuần nay không tin tức của bạn, chắc bạn vẫn bình an ? Vô tình đọc được trang mạng nói về người Việt mình ở Đức , không biết đúng không nhưng lòng chợt bâng khuâng !!! Mừng cho gia đình Khanh ở vào tầng lớp trí thức, khá giả và là dân miền nam nên… ơn trời… không thuộc vào khối người ” không có tên và không có cả quê hương” !!! ở Đức.
Có gởi vài mail cho bạn theo địa chỉ mới, không thấy bạn trả lời, hôm nay thì biết có thể là bạn đã không check mail. Cũng đã đọc tin nói về người Việt ở Đức, cũng đúng mà cũng sai. Thực ra vì muốn kiếm tiền nhiều nên đã làm việc quên nghỉ và quên cả việc giữ gìn sức khoẻ chứ social security ở Đức rất tốt không kém gì Canada đâu, muốn lấy hẹn ở BS chuyên khoa nếu không phải là trường hợp khẩn cấp thì phải chờ hơi lâu một chút giống như ở các nước khác mà thôi. Tờ báo đăng tin là tờ báo của cộng đồng người Việt ở bên Đông Đức nên cách sinh hoạt, cách làm việc của họ cũng khác hơn những người Việt tị nạn ở Tây Đức. Ở bên này số tử vong cũng bình thường, không có gì đáng chú ý như bên kia. Phức tạp lắm bạn à, nói ít nhưng chắc bạn hiểu nhiều.
Gởi lời thăm bạn cùng anh Thượng.
Vẫn là cảm xúc lãng mạn tinh tế của Cô Trầm Hương chấm phá vài nét khi mùa Đông tới đây mà.
Vậy mà em vẫn nhận ra được không gian sống thoáng đãng ngăn nắp quanh Cô đấy, Cô ạ!
Ở đây mùa đông là mùa của tụi trẻ, những người già như cô chỉ vui mùa xuân hạ thu ..Cho nên khi có bạn đến thăm , cô thường nói mùa thu là đẹp nhất.
Cô
Cô ngồi bên khung cửa
Nét mặt tươi rạng ngời
Dù bên ngoài tuyết rơi
Trời căm căm buốt giá
Vượt lên trên tất cả
Tâm hồn tràn ý thơ
Cảnh vật như đợi chờ
Ngân nga làn gió hát
Cô thương kính
Đọc bài cô viết và xem tấm hình cô ngồi bên song cửa rất tươi vui. Em nhận ra được cô là người rất hạnh phúc
Em kính chúc cô , Thầy luôn dồi dào sức khỏe để viết , và sáng tác thêm nhiều bài thơ thật hay để tặng cho đời
Cám ơn bài thơ rất dể thương của Phan Lương…Sao cô không thấy thơ của em em đăng trên mục chợ thơ vậy..Cô thi sĩ ” miệt vườn” của cô ? Chúc em tâm bình an.
Cô ơi! Em đã đọc bài này trên Fb của Cô, giờ đọc lại cảm thấy hay hơn, lắng đọng nhiều hơn…Từ ngôi nhà lý tưởng với khung cửa sổ, với cây phong trước nhà và những con đường mang dấu ấn tâm hồn Cô, đã cho Cô trãi lòng và gởi gấm thật nhiều tâm tình ở đó. Lại bùi ngùi khi đọc đoạn kết “Chiều nay lạnh…hồn lại bay về quê nhà…” Thương quá Cô ơi!
Em kính chúc Cô luôn khỏe và lạc quan yêu đời như Cô vừa nói “Tuổi chỉ là nói lên khoảng thời gian ta hiện diện, rong chơi. Tâm hồn mình mới là con người đích thực”. (Em rất thích câu nói này của Cô, Cô ạ!)
Cám ơn My Nguyen đã để thì giờ ghé qua trang f.b và nơi đây…Cô trò mình rong chơi nhiều chỗ quá hả em ? Cô thích My Nguyen đi du lịch và viết những bút ký cho mọi người cùng theo bước chân em.
Bây giờ là sáng thứ Bảy, nắng thật đẹp nhưng nhưng có ai biết nhiệt độ bên ngoài xuống thấp là -11 độ C, cộng thêm gió là – 19 độ C! Ở trong nhà ngắm mặt trời lên bên ngoài song cửa , ngắm buổi sáng yên tịnh của con đường trước nhà trong ngày xuân lạnh bên cạnh tách trà nóng hay ly cà phê sáng là thượng sách phải không cô? Nơi em ở gần bờ hồ “Ontario Lake” nên có lẻ lạnh hơn nơi cô ở!
Em cám ơn cô chia sẻ bài TBMNQKC, đọc xong bài viết cho em một cảm giác thật êm đềm cho buổi sáng cuối tuần.
Cô và em cùng sống trong một không gian… lạnh ngoài trời nhưng ấm trong lòng, cho nên mới có nhà thơ YDT.với những thơ khúc chuyên chở tình người buồn vui qua những mùa đi…Chẳng bao lâu nữa trời sang xuân, ta có dịp gặp nhau há Thảo.
Vậy em hẹn gặp cô mùa hè nầy cô nhé!
Những ngày qua tai PT bị tra tấn liên tục vì tiếng cưa cắt, đục đập, bụi mù lớp lớp từ ngôi nhà nâng sửa sát bên của người em, không ngồi yên. Bịnh mãn tính tuổi già cũng thừa cơ quấy rầy, thỉnh thoảng trong đêm, mới vào trang đọc các bài viết của các tác giả, đọc thôi. Không nhớ ngày sanh mình, bất ngờ với trang nhà và các thân hữu chúc mừng, khuya đêm rồi PT có viết đôi dòng cám ơn chung gởi vào phản hồi…chưa thấy lên!? Trong lời chúc của Phạm Thị Trí có câu “Rất tiếc ở xa, không về được để mời huynh ly trà sinh nhật…” PT xin thành thật cám ơn lời chân tình nầy và mượn nơi đây có vài dòng với Ptt.
Sinh nhật huynh , bao nhiêu là lời chúc lành , sao thấy huynh chẳng hồi âm, muội lo sợ sức khỏe huynh có vấn đề…Bây giờ không riêng gì muội, mà muội tin chắc các bạn trang nhà ai cũng yên tâm…
Và PT rất vui với tình thân thiện của bạn bè dành cho. PT cám ơn cô Ptt.