Đôi dòng gởi anh Trương Văn Phú
Định viết phản hồi cho anh về những bức ảnh tuyệt tác mà anh tặng cho trang nhà, nhưng thật tình không đủ ngôn từ để diển tả. Ngoài chữ tuyệt, không biết nói gì hơn!
Ở trong nhà, Phương Nga (PN) có một đứa em rất thích nhiếp ảnh. Đứa em nầy có quen vài người bạn trong lãnh vực nầy, chuyên cũng như không chuyên. Tất cả đều có một lời khuyên, “Có công mài sắt có ngày nên kim”. Đọc qua mấy lời “tâm huyết” của anh, cũng đủ thấy để có được những tấm ảnh tuyệt vời thế nầy, anh đã mài biết bao nhiêu là sắt! PN cũng “khoe” với em mình, anh Trương Văn Phú của trang nhà, cả anh Trung Nguyên- quen qua FaceBook. Xong rồi, chị em chắc lưỡi hít hà, “Trước khi mài sắt, phải mài cục nhớt làm biếng của mình trước!”
Bỗng dưng nhỏ em chực nhớ ra, “Hồi đó, nhớ chị có theo học lớp chụp hình mà, phải không?” Nhân đây cũng có một câu chuyện nho nhỏ, xin chia sẻ với mọi người.
Chẳng là vầy, năm 1997, PN cần học thêm một lớp, để xin học bỗng. Nghe lời thằng bạn “xúi dại”. “Bà học chụp hình đi, người ta đồn dễ ợt hà, không cần học bài cũng lấy được bằng.” Trời đất quỉ thần ơi, ghi danh học độ 1 tuần, PN mới thấy…tài nghệ chụp hình của mình thiệt là hạn chế, mà “bể học nhiếp ảnh” mênh mông hơn cả biển Thái Bình Dương. Muốn túm cổ thằng bạn xúi dại nầy, thụi cho nó ít thụi. Nhưng phóng lao thì phải theo lao. Một hôm khoảng 6 giờ tối, thầy giáo bắt vào phòng tối, tập rửa hình. Cả lớp, khoảng hơn 50 người, đứng sắp hàng chờ tới lượt mình. PN biết thân phận “bọt bèo” của mình không dám sắp hàng đầu, nhưng cũng biết “khôn” không đứng chót, sợ bị để ý đó mà! Lựa khúc chính giữa cho an toàn! Chờ một lúc, cảm thấy chán, vã lại còn một đống bài tập của lớp khác chưa làm xong. Tam thập lục kế, dĩ đào di thượng, mặc cho thằng bạn chèo kéo, PN dzọt lẹ.
Rồi ngày tháng dần qua, tới ngày phải nộp hình chụp và tự rửa lấy nộp cho thầy. Chết chưa! PN đổ trút hết “tội lỗi” lên đầu thằng bạn, “Tao không biết à nghe, ai biểu xúi ghi lớp nầy.” Không biết trả lời cách nào với ngang ngược hơn cua của PN, thằng bạn lãnh đủ hết. Nó vừa làm cho nó và làm dùm cho cả PN nữa. Không hiểu hình chụp ra sao mà khoá đó PN được chữ A đó! Hên không? May mà lúc đó anh Phú chưa quen với PN đó nghe.
Sau nầy kể cho ông xã John nghe, ổng ngó vợ một cách đăm chiêu, “Ngoài lớp nầy, bà còn mượn ai làm bài dùm cho lớp nào khác nữa không?”
Hứ, coi thường vợ quá mức rồi nhé!
Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó học hành đàng hoàng, ngày nay có lẽ cũng biết sơ sơ để góp lời bình luận với anh Phú mà không sợ “hố”!
Phương Nga
Hình của nhà báo Don Best, đài truyền hình KOIN, Portland, Oregon.
Hình của nhắp ảnh da – Phương Nga
Cô Phương Nga ơi| xin phép có ý kiến,( vì không có mặt nên cô không thấy tôi đưa tay lên ), đừng nói tôi bày, chỉ nghen chỉ ý kiến vì- Hoàng hôn và bình minh mặt trời đều hấp dẫn nếu có vài dãy mây hơi dầy vắt ngang thì còn gì bằng. ảnh cô chụp nếu thêm một ảnh sau nữa với zoom, máy ảnh đặt ở M, mặt trời ở góc độ 1 phần 3 bên trên thì tuyệt
Chút ý cùng cô gọi là góp vui cho bài viết
Anh Phú ơi, cái gì là đặt ở M, và góc độ 1 phần 3? Hởi ơi, PN cứ thấy cảnh nào đẹp là chỉa máy vô chộp liền. Điệu nầy phải hỏi ông xã John cắt nghĩa dùm. Cám ơn anh.
Trên góc bên trên của máy ảnh có nút chỉnh theo ý ngưởi chụp. Gồm AUTO, P, AV, TV, M….Ảnh cô chụp mặt trời gần 1 phần 3 bên dưới, ảnh củng đạt rồi, thấy bờ, nước, mặt trời và nền trời. đặt M là dành cho mình tự chỉnh khẩu độ, tốc độ, iso, chụp mặt trời phải đặt phần này, sau đó zoom vừa ý thì, a lê hấp bầm máy, ĐÃ NGHE…
Có nhờ ông xã chỉ nút chỉnh ở đâu (anh Phú đừng cười). Ổng cười cho một chập. Nói là em chụp bằng iphone thì làm gì có nút chỉnh. Hehe!
Phương Nga nói chuyện rất có duỵên ; viết văn lại càng hấp dẫn hơn nhờ vào bản chất thật thà giản dị, sặc mùi dân Tây nam bộ…( chiện như vầy nè…) rất dễ thương . Hơn nữa PN viết chuyện có thật của chính mình khiến người đọc dễ thông cảm lắm…Nhớ chừng nào…”về quê hương ta đó…” thì PN cho biết trước nha….
Cám ơn anh PT* có lời khích lệ đứa em ở xa.
Em còn xin thêm một “đặc tính” mà anh Phong Tâm thân tặng cho em “sâu sắc” đó anh.
Cở 4 năm nữa em sẽ về VN dịp Tết, em xí trước cái hàng ba lót gạch bông mát rượi ở hiên nhà anh (hy vọng là truớc anh NHA)
Anh Phú Thạnh à! Phải công nhận cô PN viết kể chuyện rất có duyên, còn có cái màn đổ thừa bạn học mới là tuyệt chiêu, không biết cô này lý luận ra sao, có kém hứ- nguých bao nhiêu mà có điểm A tuyệt đỉnh, vậy hôm nào anh hỏi nhỏ xem rồi kể lại anh Phú Thạnh hén
PN ơi,
So sánh hai hình ở trên: hình của em LỚN HƠN nhiều, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.Ha ha ha…
Chúc mừng! Chúc mừng!