Cà phê thứ bảy của Hùynh Tâm Hòai

Ngày đăng: 29/11/2013 03:11:46 Chiều/ ý kiến phản hồi (5)

Từng giọt tròn đen rớt xuống, hương tan đắng tận lòng trong đáy tách cà phê, lãng đãng qua vòm trời… một vệt nắng, một cánh chim lơi lỏng.mà nghe dậy chút nỗi niềm! Huỳnh Tâm Hoài đã đi và về trong xao xuyến, tĩnh lặng với ” Một mình… mình uống nổi trôi/ Cũng đành…uống hết một đời hư không! Tác giả uống cả tâm trạng của mình. ( PT )

 

 

Cà phê thứ bảy

 

Cà phê nhỏ giọt cầm chừng

Đợi từng giọt đắng…một mình ngó mong

Trên cao mấy vệt nắng hồng

Bóng chim về cõi nghìn trùng lẻ loi

Bao nhiêu giọt đắng qua đời

Cà phê hớp mãi tháng ngày qua môi

Một mình… mình uống  nỗi trôi

Cũng đành… uống hết một đời hư không!

 

Huỳnh Tâm Hoài

 

Có 5 bình luận về Cà phê thứ bảy của Hùynh Tâm Hòai

  1. Một Lúa nói:

    Huỳnh Tâm Hoài cho tui mượn chỗ đề thơ tặng Nữ hoàng Vui nhộn một tí thôi, đừng phiền nha. Tui biết uống cà phe nửa thế kỷ rồi mà chưa làm nỗi bài thơ hay như HTH vậy.

     

    Giọt sầu nhỏ xuống êm êm

    Cà phê có đắng, xin thêm chút đường!

     

    Haha

     

     

  2. tamhoai nói:

    Một Lúa khen chi cho quá zdây…Nầy Một Lúa ơi!Thói thường uống đắng nó đẵ hơn…uống ngọt…Người ta thường ví:Uống đắng đã đời ấy mà…thêm chút đường là hết phê…hì hì hì…

    • KiềuOanh nói:

      Anh Tâm Hoài, KO không biết thưởng thức cà phê nhưng sau khi đọc bài thơ Cà phê thứ bảy  của anh KO muốn nghiệm từng chử từng câu để cảm nhận xem giọt cà phê đắng như thế nào..(?) Nhưng mờ KO thấy anh Một Lúa mượn chổ anh đề thơ nên KO cũng muốn tiếp lời chút cho vui nhe anh:

      Giọt sầu nhỏ xuống êm êm

      Cà phê có đắng xin thêm chút đường!

         Giọt chờ, giọt ngóng, giọt thương

         Nếu không đủ ngọt, em (xin) nhường cho anh.

         Muốn “phê”, uống đắng đã đành.

         Đôi khi “hảo ngọt”,  khiến anh (phê) như thường. 

      hehe

       

       

       

  3. Phạm Đức Mạnh nói:

    Kính gửi:  Anh HUỲNH TÂM HOÀI

                 Đọc “Cà Phê Thứ Bảy” của anh càng thấm thía nỗi cô đơn, thèm khát và nhớ đủ thứ. Em rất thích ý tưởng của bài thơ và xin kết nối bài thơ của anh qua hương vị đắng này, với anh Một Lúa “Cà phê có đắng, xin thêm chút đường”, nhưng với em đắng quá thì chuyển qua ngắm cũng đã:

               Những ngày thứ bảy nghỉ ngơi

               Cà phê nhỏ giọt khơi khơi cầm chừng

               Để từng vị đắng rưng rưng

               Thấm vào nỗi nhớ, gạn từng khổ đau

               Bốn phương lặng lẽ  hẹn nhau

               Những ngày cô độc ngắm màu cà phê.

     

     

    • tamhoai nói:

      Bốn phương lặng lẻ hẹn nhau...thật thấm tình vô cùng…!.

      Trong không gian không quá ồn ào…Ngồi một mình một mình…nhìn những giọt đen cà phê nhỏ từng giọt..từng giọt xuống đáy cốc….nghĩ ngợi đôi điều về cuộc sống là một cảm khoái khi tôi còn ở quê nhà.Sang đây caphê một mình trong cái tỉnh lặng của khung nhà ..nhìn ra khu vườn hẹp sau nhà …cái cô độc sâu đậm hơn khi nhìn giọt rơi của màu càphê:Những ngày cô độc ngắm màu càphê.Thân chúc Đức Mạnh cuối tuần ngắm màu càphê trong không gian ấm hơn với bóng dáng mỹ nữ phục vụ.HTH

       

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Các bài viết mới khác