MÙI THÁNG GIÊNG
Thời tiết đã có chút ấm lại trong những ngày qua. Tết cũng vừa xong. Buổi sáng, với tiếng chim hót rúi ra ríu rít, với làn gió mát mang hơi hướm từ những giọt sương mai, luôn làm tôi có cảm giác tươi tỉnh và bình an để bắt đầu một ngày mới.
Tết vừa rồi, tôi không còn phải dẫn ai đi mua đồ tết nữa, các con tự lo cho nhau. Phần mình có đi sắm đồ cũng chọn cái phù hợp với túi tiền, có thích lắm, muốn muốn nhưng quên ngay đi.
Tết bây giờ, không còn chờ nhận bao lì xì nữa mà ngược lại, mình là người phải chuẩn bị những tờ giấy bạc mới toanh, xếp ngay ngắn, bỏ vào bao đỏ, sẵn sàng lì xì cho tụi nhỏ, gọi là lấy phước.
Ngày tết, không đi đâu chơi xa, vì dịch bệnh Covid vẫn còn, chỉ đến chùa thăm ba. Ba mới mất vài năm thôi, ba là người có tâm hồn nghệ sĩ, vui tính, tốt bụng với tất cả mọi người. Thật tình, mấy ngày tết, nhớ ba má nhiều lắm. Đứng nhìn hình ba, đốt nhang rồi thầm thì nói chuyện với ba, mà rưng rưng nước mắt. Lúc từ giã ba ra về mà nghe lòng se thắt, buồn lắm, cái buồn cứ theo mấy ngày liền, có ai hỏi, vẫn cố gắng trả lời ổn, tết mà.
Bây giờ, tết không còn rạo rực chờ mẹ mặc áo mới nữa. Tuy biết vậy, rồi thì sao? Trong mấy ngày tết, tôi lại muốn chú ý vẽ bề ngoài của mình một chút, có lẽ để đón tết. Đứng trước kiếng săm soi, thấy mình khác đi hơn xưa, sợ già rồi đấy. Thôi, không thèm nghĩ ngợi, dừng ngay lại tại đó, tôi tiếp tục thử cái thứ hai.
Từ má, tôi lớn lên cũng là người coi trọng gia đình, tình thân, làm osin không tính công, xăn tay áo, mang tạp dề, xào xào, nấu nấu, nêm nêm, ăn cũng không tệ, có khi hên nồi cơm cũng sạch bách, nghĩ mình chắc cũng xếp hạng tàm tạm.
Từ khi có dịch, thì các con đều ở nhà nên gia đình quây quần đón giao thừa. Nhìn tất cả người thân vui vẻ trong mấy ngày tết, tôi cũng vui lây, cảm thấy bình an trong dạ, chừng ấy thôi là đủ đầy cho hạnh phúc mong cầu.
Trong tình hình hiện nay, mọi người ai chắc có những rối ren trong lòng, nhưng tất cả vẫn giữ niềm tin bước tới, không ai vội vã hấp tấp đi tìm đáp án cho những điều ấy. Tôi cũng không ngoài con số trên.
Tết, câu chúc tết vẫn được thốt ra như tục lệ ngàn năm.
Mỗi lần nhận được lời chúc Tết của ai đó là lòng dạ rưng rưng, cảm giác bịn rịn, xúc động. Con người mà, khi ánh sáng của tình người dọi vào nhau thì sẽ có sự tái sinh, một cuộc sống mới lại khơi nguồn với hứa hẹn vui tươi.
Tết, cái tết mà năm này qua năm khác vẫn không hề cũ.
Người, mỗi tết đến, già thêm một tuổi nhưng vẫn là con người cũ.
Qua tết rồi, sinh hoạt mỗi ngày thường là đọc thơ, văn, nghe vọng cổ, nghe nhạc từ bạn bè, viết lời chúc, thăm hỏi cho ai đó, trò chuyện với con cháu vài ba câu chuyện (nửa tây nửa ta), vậy là vui, nhưng mà nếu có ai hỏi “khỏe không?”, “ăn gì không”… thì càng vui chút nữa vì được sự quan tâm gần gũi.
Cứ thế, nhà cửa tươm tất, nhưng có lúc cuộn chỉ cảm xúc rối tung, tôi phải quấn lại thành những cuồn nho nhỏ và nhờ con chữ cất vào trong thơ hay một đoạn văn, cũng là lúc mình vui lại.
Không biết còn bao nhiêu mùa xuân nữa để còn dịp ngồi thư thả ngắm trời đất sang xuân. Không có chiếc đồng hồ nào để nhắc nhở mỗi người còn bao nhiêu thời gian, điều này, lắm lúc khiến con người bất an nhưng cũng khiến mọi người ý thức rằng, hãy sống trọn vẹn cho hiện tại. Khẩu vị mỗi người mỗi khác, nhưng đa số ai cũng thích ngọt ấm của ly cà phê, cái thơm tho ngọt ngào của cuộc sống.
Có lẽ sau bao nhiêu năm… nếm trải mùi vị cuộc đời, mình thật sự đã hiểu được bản thân mình như thế nào với người thân yêu, với bạn bè. Mặc dù muộn, nhưng vẫn biết chạnh lòng khi điểm lại mình còn thiếu sót với cuộc đời.
Thuvang