Tập thơ “RU CÕI MÂY TRỜI ” – DỊ THẢO XỨ HÀ TIÊN
Buổi sáng, nhà thơ Hoàng Yên Dy gọi ra quán cà phê 527, nơi văn hữu, thy nhân thường trà đàm tán gẩu. Anh từ Hà Tiên lên, do đó dù ở xa, dù Cô Vy khủng bố tôi vẫn phải lặn lội ra. Kỳ này , không phải chỉ là gặp gỡ lâu ngày mà còn có hỷ tín- một tập thơ mới của anh ra đời mà anh lấy từ nhà in hôm qua. Ru cõi mây trời- tập thơ dày gần 130 trang , trong đó có 110 bài thơ của anh và một lời bạt của Nhà nghiên cứu Nguyễn Ngọc Hạnh cựu HS Tống Phước Hiệp của trang nhà. Anh là bạn thân của Bùi Giáng, hơi thơ ít nhiều cũng mang âm hưởng Trung niên thy sĩ , độc giả xem qua ắt thấy. Tôi chưa kịp nhận xét thì sẳn đây lất lời bạt của Nguyễn Ngọc Hạnh giới thiệu với trang nhà vậy (LM)
Chỉ diện kiến nhà thơ họ Hoàng trong thời gian ngắn ngủi trên đất Hà Tiên mà tui có niềm vui như tri kỹ tương phùng , rồi chia tay nhau không quên hẹn ngày gặp lại . Anh bỏ vào ba lô tui tập thơ’ Ru cõi mây trời còn nguyên bản thảo như chút quà giải trí đường vui. Đêm nay, tui đốt trầm hương , tâm thành chiêu cảm cùng hồn thơ họ Hoàng từ cõi mây trời để sẽ chia cảm thọ lâng lâng trong mùi trầm hương thơm ngát , cảm giác sảng khoái như đang thọ dùng một bữa tiệc đúng gu !
Lướt vài khổ thơ dạo đầu tui đã bắt được cốt lõi của tập thơ gần hơn 120 bài với nhiều thể loại .Tui vô cùng trân trọng tình của rượu cũ , bình xưa nhà thơ ân cần chiêu đãi khách mới như tui.
” Chung quanh ( cho tới ) – trong ngoài
Người gũi /gần – đóa mãn khai – ngàn lần
Xưa như rượu cũ – lâu dần
Bùng/dâng tận ngọn – thân bần bật – run
Ru cõi mây trời như thông điệp cho cái đạo cư trần an lạc , cách sống ở đời lấy ‘ lạc ‘ mà an.Hành trình cuộc đời như luôn ngược gió của nhà thơ , dù tóc râu có thêm lỡm chỡm , bị cái tình rượt đuổi cột anh vô ái nghiệp , cũng trần ai lai khổ như ai !
Nhện giăng tơ – có lớp lang
Em giăng bẫy mộng – muôn ngàn gian truân
Tơ lòng nhún / nhảy lưng tưng
Trận đồ bát quái ( bởi) quần thoa -em
Thơ của anh không bị lẫn vào cái chung của tình luyến ái chốn nhân gian , anh viết những câu thơ không ước lệ , không kinh điển bác học , không nhả ngọc phun châu dù có khi cũng ‘ cổ trang ‘ chút đỉnh như cách sống ở đời có trước có sau .
Em đã cũ -Anh mốc xì
Cả hai dồn lại : củ mì / củ khoai
Rừng hoang (nhà?) Ma-Mút-Voi
Dẫu hóa thạch (cũng ) là loài …non thiêng
Hồ cầm tấu khúc Chiêu Quân
Cảo thơm hiển hiện thư trung bên đèn
Là xưa / nay – chạm sao / trăng
Thiên hương tấu khúc đoạn trường – bể dâu !
Anh không mặc áo thụng làm thơ ; anh, với bề ngoài dung dị, sần sùi như củ khoai mì chưa lột vỏ , như thạch động hoang vu nên lời thơ thẳng tuột mà ngọt bùi thấu tận tim gan người đọc .
Bốc nhầm cục than đỏ
Hai tay phủi tù tì
Bắt gặp đôi mắt nhỏ
Rụng rời cháy …tu mi
Cái duyên ngầm trong thơ anh cũng như cái duyên lồ lộ đời thường của anh luôn cho người đọc , người đối diện năng lượng tích cực để thưởng thức cuộc đời tự nó đang là.
Bấm đốt tay – quả đã già
Mắt-môi –da dẻ….rễ đa ngoằn ngoèo
Tay chân nứt nẻ tóp teo
Con tim lại cứ trong veo –tình đầu (!)
Tui yêu ‘ con khỉ ‘ trong tâm hồn rất trẻ con của chàng thanh niên lớn tuổi họ Hoàng. Cả hồn thơ và anh luôn tinh nghịch , nó vừa tung hứng niềm vui cả nổi niềm khắc khoải rất hồn nhiên. Tui thích cách anh lại thò tay vào lọ nắm kẹo đầy một bàn tay rồi rút tay ra không được, vừa la làng vừa cười vang sảng khoái .
Tiếc hùi hụi ( vẫn ) vô phương
Dồn đi dồn lại ( yên / cương ) lộn mề !
” Nằm mơ gà đẻ trứng vàng
Bước qua thất thập – lỡ chàng lỡ ông
Giao thừa cục tát mọc lông
Khỉ thu thiết bảng….gà tông sập chuồng “
Với tui , tâm hồn phóng khoáng thênh thang của anh còn hơn ngựa chứng mà chính anh mới là nài giỏi khi tung vó đường dài hay đi nước kiệu điệu đàng, xênh xang .
” Hồn đâu ?- xác tận nơi đây
Một đời vắt vẻo (cầu cây) -một đời
Đói meo (trong nổi…) chơi vơi
Con tim mộng mị – tuyệt vời – hồng nhan
Thiên đình hạ giới… / man man
Tui thích ngôn từ đời thường anh sử dụng cho thơ , thứ ngôn từ nghe ra thì đơn giản , không hoa hòe bóng mướt văn hoa sáo ngữ mà đó mới là gạo cội đã qua sàng sẫy , nó đứng trên sự phức tạp văn chương khoe mẽ của dư thừa một quá trình và trải nghiệm hơn bảy mươi năm. Cách anh dùng con chữ mộc mạc giản đơn vậy mà khi nó rót vào tâm , nó thành huyễn hoặc gây ảo giác đê mê dữ lắm.
“Nhìn em anh thấy… bằng tay
Bởi mây -mắt – trắng ( vụt ) bay… về trời
Bởi không trọng lực – phải rơi
Thinh không sét đánh – ngời ngời- lân tinh
Nghe em ( tắm) giọt hương tình
Tay / chân rời rã – rướn mình- lăn quay
Lên đỉnh (xong ) là chết ngay .
Tui phục anh dám nói ra điều nhân bản , cái thật của con người thụ hưởng qua những cảm xúc chạm va . Có thể ai đó phê bình …phi văn hóa , phàm tục ? Mà tui quí cái phàm tục nhiên nhiên anh hả miệng la làng vì anh là phàm nhân hạnh phúc thật thà . Thơ Hoàng Yên Dy phản ảnh một hành tinh ta đang cư trú trong đời thường dung dị . Thơ anh không đưa người đọc lạc thiên thai hay truyền đau khổ sâu mấy tầng địa ngục ngay trong sự hoài niệm được chắt lọc vì nổi bể dâu
” Phòng hoen rĩ- vắng hơi người
Bốn bờ tường lạnh ( dỗ)ngùi – dấu xưa
Gường trơ ( ẩm mốc ) mây mưa
Mùi hoa rửa ( vẫn) dây dưa chăn màn
Đâu Kiều trướng phủ đài trang ! “
Cả ý và lời trong Ru cõi mây trời là bữa ăn tự chọn, như chọn vui hay buồn cũng do tự thân quyết định. Anh thì chọn niềm vui mà sống , dù có khi sự bi tráng , nổi trở trăn làm cảm xúc anh thành sần sùi , tê tái. Nhưng chỉ là một nốt nhạc trầm , một tông màu ngả xám, không hề não nuột , chẳng bi thương .
” Trước sau trời cũng xế chiều
Hoàng hôn đậm đăc liêu xiêu lối về
Gió đưa chao lượn cánh diều
Sợ e tàn mộng – tiêu điều – vàng rơi
” Đọc thơ Hoàng Yên Dy để tự điều chỉnh cách sống cho mình qua thông điệp cuộc đời có bao lâu , hơi đâu sầu muộn , sức đâu hững hờ.
” Hắt hơi ( ngửi ) phải …Đạm Tiên
Phất phơ hơi gió từ miền âm ty
Hắt hơi (báo hiệu) ….sắp đi !?
Ru cõi mây trời là mối tình của nhà thơ với Hà Tiên và nhơn vật chí ở đây .Tui yêu Hà Tiên qua lịch sử địa lý qua truyện cổ dân gian ; nay đọc tập thơ Ru cõi mây trời thì tình yêu Hà Tiên lại ngồn ngộn trong tui.
” Tiếng chuông nhòa ảnh – lung linh
Bình San giấu nhẹm (bóng /hình ) -Phù Dung
Tháng /năm cổ sử lạnh lùng
Thứ – phi – thần – bí (chôn ) cùng hồng nhan
” Vì cái chất của tui cũng ….giông giống như anh , cũng cái nòi mộc mạc nhà quê thích đi tìm di chỉ của người xưa , tìm hoài hổng thấy nó ở đâu !
” Chiều lạc chiều – cổ tích
Tình lưu luyến Mạc gia
Lộng trời xanh thạch bích
Tạc – “Thiên -Ấn – Niêm -Hà
” Hồn trăm năm – thập cảnh !”
Trống canh đã hết một hồi mà tui chắp nhặt dông dài vẫn mãi chưa xong. Đêm tàn , nguyệt xế , trà cạn , hương tan nhưng cái tình với Ru cõi mây trời còn vấn vương trong giấc ngủ . Tui đọc tập thơ anh như cách tui độc ẩm , nâng chun trà tự thưởng thức cái ấm nồng của nước , màu sắc và hương thơm của trà lan tỏa khi thẩm thấu vào tận tâm cang để hạnh phúc mình ên ! Ru cõi mây trời như dị thảo xứ Hà Tiên mà Hoàng Yên Dy là ‘kỳ nhân’, cũng xứng !
NGUYỄN NGỌC HẠNH