NHỮNG SUY NGHĨ RỜI VỀ LỤC BÁT CỦA THANH ĐẠM
Những bài thơ của mọi người cứ lần lượt ra đời mà hầu hết là thơ tình. Cho dù thơ tình là một đề tài cũ kỹ. Bởi đó là lẽ thường tình như thi sĩ Xuân Diệu đã viết :”Làm sao sống được mà không yêu..”. Thơ tình bắt nguồn là những yêu thương cháy bỏng của con người, và cứ thế mà ai ai khi cầm bút đều không tránh khỏi những bài thơ tình “đẫm lệ”. Cứ như vậy mà thơ tình vẫn là đề tài mà người đời công nhận “muôn thuở”, một cái muôn thưở đáng yêu và trân trọng của mỗi con người khi viết về tình yêu. Vì đó là thân phận là nỗi niềm là những yêu thương lắng đọng âm ỉ tuôn trào trong trái tim chúng ta. Mà người đọc sẽ phê phán và đánh giá sau cùng cho mỗi bài thơ. Cho dù tác giả nào đó khi viết lên là họ chỉ muốn viết cho vơi những nỗi đau thương đầy nhung nhớ chứ không phải họ chạy theo một ảo vọng làm “bá chủ” của thơ tình. Và người đọc là những nhận xét sau cùng của từng người và của mỗi bài thơ , bài thơ được đón nhận nồng nhiệt hay không thì đó vẫn là câu trả lời của mai sau…Mai sau tên tuổi nào còn sống mãi, ai sẽ thuộc thơ của người đã viết , và thuộc một cách chân thành vô điều kiện. Đó mới là cốt lõi của nền văn học, Người đời không thể nào không thuộc được những bài thơ hay, những câu thơ hay. Ai đâu đi nhớ bài thơ dở, Họa chăng là bắt buộc..thì số phận bài thơ nó chỉ gói gọn trong một thời gian nào..rồi tất cả sẽ đi vào lãng quên.
Nhà thơ THANH ĐẠM với những bài thơ tình lục bát mượt mà. Suối tình tuôn chảy trong thơ anh trong sáng và hiền hòa như chính con người anh ngoài đời trữ tình và lãng mạn. Sau những bài thơ tình thì anh lại trở về đời sống của một nhạc sĩ …”âm thầm” phổ những bài thơ mà không hề tô son hay đánh bóng. Thơ và nhạc cứ quyện vào nhau trong tâm hồn anh thật hiền dịu, thiết tha và chân thật. Những bài lục bát đầy yêu thương trăn trở cứ lần lượt thao thức cùng trái tim anh mà chảy vào đời những giọt buồn lặng lẽ. Anh mải mê viết..mà những yêu thương ngọt ngào nhất trong dòng thơ anh vẫn là người tình muôn thuở là người vợ yêu thương suốt đời trong anh ở bài “lung linh ngọn nến” mà anh đã “âu yếm” ghi tặng ở đầu bài thơ với ngôn từ thật xúc động của tình vợ chồng “tặng bà xã-08.03.2012):
Lung linh ngọn nến hờn ghen
Nhỏ từng giọt lệ cho rèm ngả nghiêng
(Lung linh ngọn nến)
Lục bát của nhà thơ THANH ĐẠM cứ thôi thúc người đọc vào miền tĩnh lặng của yêu thương và êm đềm nhung nhớ. Những trách móc giận hờn những ghen tuông vô cớ trong đất trời.
Trách hờn chi gió hỡi mây
Dù đêm không đếnhàng cây vẫn chờ
(Trách hờn)
Những câu thơ tình cứ lãng đãng trôi theo thơ anh trong dòng định mệnh của cuộc tình, hay nỗi lòng tác giả mà tan theo mà hòa vào vũ trụ này với bao điều thổn thức. Thanh Đạm nghe tất cả những âm thanh tình yêu vang dội trong không gian vô tận này.
Nghe đêm nhặt xác sương rơi
Để trăng quằn quoại chịu lời gió đan
(Nghe)
Thơ sao người vậy phải chăng là một câu trả lời. Cũng có thể và không có thể. Lực viết của mỗi con người nó phụ thuộc vào nhiều yếu tố cộng hưởng. Nhưng dường như Thanh Đạm đã như thơ tình anh đã viết. Trong thơ cũng như anh …nhẹ nhàng và lắng đọng đi vào lòng người một xúc cảm vô biên.
Nắng chiều nghiêng giọt mưa ngâu
Phượng hồng cháy đỏ nặng câu ân tình
(Lặng thầm nghe Huế)
Thơ Thanh Đạm là như thế, rung rức yêu thương cứ lặng thầm vào nỗi nhớ. Vòng tay lặng lẽ một vòng tay!
Ta về nhặt lấy chiều rơi
Để nghe chiếc lá đơn côi tạ từ
Như hòn đá cuội vô tư
Nhìn trăng cười nụ thực hư hão huyền
(Lao xao như sóng phù du)
Khẽ khàng và vô tư lời thầm thì với biển. Biển nào có vô tư như tình yêu THANH ĐẠM . Sóng biển luôn vô tình, những va đập có bao giờ yên lặng. Mà bão tố thì chả biết đâu mà lường. Sóng luôn bất ngờ. Nhưng anh lại vô tư với tình yêu trước biển. Muối có xát vào tim anh đê dệt nên câu thơ giật mình đầy ngơ ngẩn..nửa vời..
Giật mình nâng chén ly bôi
Mặn như muối biển bờ môi sóng đầy
Thuyền ta phiêu bạt từ đây
Triều ngân cứ vỗ suốt ngày thâu đêm
(Vô tư như biển)
Làm quà cưới cho em – Xin làm – Chiều tàn – Quê hương, là những bài thơ tình của Thanh Đạm đã thể hiện bằng những vần lục bát nhuần nhuyễn, tuy vậy quê hương vẫn là một hình ảnh quê nhà thiêng liêng trong lòng Thanh Đạm với tất cả những món ăn , phong cảnh quê hương đất nước mình luôn đậm sâu trong lòng tác giả.
Quê hương rợp bóng tre làng
Là bầu sữa mẹ mặn mà cho con
Xanh xanh dây lá trầu non
Cau tròn vôi đá mẹ còn đỏ môi
(Quê hương)
Những bài thơ lục bát của THANH ĐẠM đưa người đọc đến một bến bờ yêu thương nhẹ nhàng như chính tâm hồn tác giả. Tôi tin rằng thơ và người sẽ mãi mãi êm đềm như thế…
Dung Thị Vân