Thơ Phong Tâm đầy triết lý nhân sinh, đậm chất Thiền
Đọc đi, đọc lại các bài thơ ( Bóng thu, Đơn giản như giòng sông trôi, Nửa chiều nghiêng) của nhà thơ Phong Tâm: Thật tinh tế và tràn đầy cảm xúc!
Nhưng lẩn quẩn mãi, mà không biết mình nên bắt đầu như thế nào trong muôn vàn suy tư, để chia sẻ cùng anh về thân phận con người. Khi người ta bước tới “tuổi hạc” , mà phải chia lìa với người bạn đời thì lòng không nguôi buồn thương, nhung nhớ. Tất cả bỗng dưng trống rỗng.
Ngày như bóng cá ngớp hơi
Người quen quên mất tên người rất quen
Phù du tranh cãi với đèn
Vỏ cây khô cũng bóc tem ra nhìn
Nghe thơm mùi cỏ thình lình
Bụi gai mắc cỡ biết mình trổ bông
Trái sầu đau kia khi đã trĩu nặng, chín mùi rồi… thì người ta bỗng chiêm nghiệm ra rằng mọi sự trên đời này rất đơn giản, nhẹ tênh… Và mặc nhiên cho dòng đời trôi nhè nhẹ trong vòng tuần hoàn của tạo hóa đồng hành cùng với thời gian:
Phía sau chiều ráng đọng
Trước mặt tháng ngày trôi
Dòng sông thức với lở bồi
Huơ tay chạm bóng thu rồi – Thưa em!
(Bóng Thu)
Nước trên dòng chảy tìm sông
Người ta lội ngược chỉ mong mỏi tìm
Bỏ chiều xuống, bỏ nắng lên
Thời gian chẳng nhớ cái tên là gì?
( Đơn giản như dòng sông trôi)
Thưa em. Hạ chuyển mùa rồi
Vừa nghe chiếc lá mồ côi trở mình
Gió vàng mây bớt màu xanh
Chiều buông khói nhạt – Đêm lành lạnh mưa
***
Ở đây sông nước hai mùa
Đầy vơi, lại nổi nênh lùa đục trong
(Nửa chiều nghiêng)
Ai rồi cũng chạm tới cửa tử sinh. Ta chuẩn bị gì khi giã từ cõi tạm?
Đường về giội nước trăng lên
Niềm vui tới chậm. Buồn tênh sợ gần
Bước đêm như làn gió nhẹ
Về đâu màu xanh bỏ quên
…..
Người đọc dường như lắng nghe được từng bước chân độc hành. Nhưng nhà thơ hoàn toàn không cô độc khi đã đi cùng năm tháng với nổi nhớ và biết rõ mình có điểm hẹn để về đoàn tụ.
Thu nầy nữa mấy mùa chênh?
Người đi. Dấu nhớ còn bên vườn chờ.
Thưa em. Hoa dẫu tàn rơi
Mầm xuân vẫn hẹn bên đời sống quê
Và tôi tâm đắc khi đọc:
Anh dừng bước, để còn đi…
Bởi đơn giản lúc đương thì cũng quên.
Hoặc
Như đơn giản nhớ – Như bề bộn quên
***
Góc tình nửa bóng chênh vênh
Ngăn tình vừa đủ cho tên một người.
Phải, nếu ta có một ngăn tình , và chứa vừa đủ , duy nhất cho tên một người thì hạnh phúc nào bằng?
Cảm giác da diết trong nỗi buồn , thật hiu quạnh, nhưng cũng rất hoan lạc khi tôi khám phá ra những tứ thơ đầy triết lý nhân sinh, thấm đẫm chất Thiền, rất tự nhiên của Phong Tâm… quả là những trải nghiệm quý báu tự trái tim tràn đầy tình yêu cuộc sống.
Cảm ơn Phong Tâm về những tứ thơ rất tinh tế, rất sâu lắng, làm vỡ òa cảm xúc! Không biết diễn tả thế nào cho vừa đủ…
Chúc nhà thơ luôn tràn đầy nhựa sống .
Lê Liên.
H2 Nhà thơ Phong Tâm lãnh giải A về thơ
Cảm ơn anh Lương Minh đã post bài giúp Liên.
Nhưng mà Liên chỉ có ý comment để chia sẻ cảm xúc thôi, chứ nó không phải là một bài viết hoàn chỉnh anh Minh à? Liên thấy ngài ngại . Mong quý anh chị trong trang nhà thông cảm cho Liên nha? Cảm ơn tình thân của chúng ta rất nhiều.
Chúc anh Minh và quý anh chị thật khỏe, vui, may mắn trong cuộc sống ạ.
Thân ái,
Em, Lê Liên.
Trang nhà không chuyên về văn học- nghệ thuật, nhưng tại sao chúng ta có nơi “rèn luyện” mà không tập cho viết hay hơn. Lê Liên có khả năng thì cố hơn một chút, biết đâu sau này trở thành nhà phê bình.(Mơ không tốn kém thì cứ mơ lớn hơn đi)
Dạ, Cảm ơn anh Minh đã có lời khích lệ tinh thần cho Liên.
Liên sẽ cố gắng tập viết nhiều hơn !
Chẳng ai đánh thuế ước mơ anh Minh nhỉ?
Chúc anh cuối tuần vui vẻ.
Em,
Lê Liên
Các nhà lý luận-phê bình VHNT cho rằng, muốn phân tích hết chiều sâu tư tưởng của một tác phẩm thì nhà phê bình phải cận kề, thấu đáo về tác giả, hay ít nhất cũng nắm bắt được cá tính, cuộc sống, tình cảm… của đối tượng, có như vậy mới phát hiện được ý tưởng chính của tác phẩm. Nói như thế không sai, nhưng có lẽ là phần dành riêng cho nhà phê bình chuyên nghiệp.
Điều tôi muốn nói ở đây là lời cám ơn (dành riêng) cho Lê Liên; nhà thơ viết phê bình văn học. Tôi tin rằng Lê Liên chưa đọc nhiều thơ và hiểu nhiều về tác giả, chỉ với ba bài thơ gần đây cô đọc qua, mà khái quát được tính chất mà tác giả “kín đáo”gởi gắm trong đó. Do vậy, rất thật lòng cám ơn Lê Liên dành nhiều tình cảm cho thơ Phong Tâm.
Thưa huynh Phong Tâm.
Trước hết tiểu muội xin lỗi vì đã mạo muội chia sẻ một chút suy tư của mình về 3 bài thơ của huynh. Nó chưa đủ tầm để trở thành một bài cảm nhận, nó chỉ nằm trong phạm vi nhỏ của comment thôi. Mong huynh đại xá cho tiểu muội. Muội không hiểu nhiều về huynh, chỉ biết đọc thơ và cảm nhận thơ theo cách riêng của muội. Nếu có gì sai sót, xin huynh lượng thứ cho muội.
Chúc huynh thật an nhiên trong cuộc sống.
Thân ái,
Lê Liên tiểu muội.
Cảm và hiểu thấu đáo thơ có chiều sâu triết lý, và chia sẻ cảm nhận của người đọc thơ, sẽ giúp bài thơ lung linh tỏa sáng hơn đó bạn Lê Liên ạ.
Và, bạn cũng giúp tôi dễ dàng thâm nhập vào ngóc ngách của tứ thơ hơn. Thanks Liên nhen.
Cảm ơn chị Hạnh đã đồng cảm.
Thú thật Liên chỉ muốn chia sẻ một chút trong cảm nhận của mình thôi chị ạ. Nhưng không ngờ anh Lương Minh cho nó vào mục này khi mà cảm nhận chưa đủ tầm sâu rộng của nó. Đó là ý tốt của anh Minh, vì anh ấy nghĩ đây là nơi để Liên “rèn luyện” kỹ năng viết. Liên sẽ cố gắng hơn nữa.
Chúc chị thật an vui.
Em, Lê Liên
Người làm thơ hay,
Người bình thơ cũng hay. Mình tâm đắc nhất các câu:
Góc tình nửa bóng chênh vênh
Ngăn tình vừa đủ chứa tên một người.
Phong Tâm rất cám ơn bạn Hoàng Long đọc và kết ý hai câu cuối của một bài thơ.
Góc tình nửa bóng chênh vênh
Ngăn tình vừa đủ cho tên một người.
Cho (đặc biệt dành riêng…) đã là chứa rồi đó bạn à.