GÕ CỬA MÙA ĐÔNG của Vương Hoài Uyên
Gõ Cửa Mùa Đông, là một bài thơ được viết qua thể loại 8 chân, ngắt đoạn và biến cách tuỳ tình huống tâm lý- một cách nhuần nhuyễn, đắc địa. / trái tim mách/ những điều ta muốn giấu/ gợi lên trong ta vùng lặng lẻ, lặng nhìn những dằng xé thường thấy giữa đôi bờ Tâm-Thức!
Đọc Vương Hoài Uyên, tôi nghe- hình như cái lạnh mùa đông đang làm cuộc trùng phùng với nỗi cô đơn, hoài niệm../ ta ôm vai mình/ nhung nhớ một vòng tay/. Cánh cửa rộng mở đón ngọn đông phong năm nào, tin yêu, sẻ chia
/ Có những nốt lặng thầm/ Đâu ai biết/, tưởng như kín kẻ, vùi sâu nhưng- thực ra, chính nó là những khoảng trắng giữa trang viết, hiển lộ.
Ta ôm vai mình hay ôm mùa đông? Chợt nghĩ- Hay chính mùa đông và Ta chỉ một. HB
GÕ CỬA MÙA ĐÔNG
Đã bao lần
Đứng đợi trước mùa đông
Trái tim mách
Những điều ta muốn giấu
Đợi đông về
Chắc mùa đông hiểu thấu
Ta ôm vai mình
Nhung nhớ một vòng tay
***
Có những buổi chiều
Như buổi chiều nay
Lá vẫy gọi
Những miền xa hút mắt
Phố se lạnh
Trong gió mùa đông bắc
Ta trở vềtay gõ cửa mùa đông
***
Những dấu chân ai về
Mùa đông cũ còn không?
Day dứt mãi
Những điều chưa thể viết
Có những nốt lặng thầm
Đâu ai biết
Bàn nhạc đời
Ai hát một mùa đông!
Vương Hoài Uyên
Mùa đông này gợi nhớ mùa hè kia.
Nơi đó xa xa lắm
Ôi hai tiếng “quê hương”
Thân thương dịu ngọt
Lạnh lẽo nơi đây
Tôi cảm thấy nhớ nhung
Mùa hè ấm áp
Biết bao kỹ niệm
Để lại nơi kia tuổi học trò