Để tấm ván đó ở đây chi vậy?
Cơm chiều xong, Xuân cô bạn giáo viên khu nội trú mượn tôi xe đạp ra xóm trên có việc. Vì sợ ma, tôi dặn Xuân : “ Về, cứ đem xe thẳng vô phòng em, mai hãy trả chị . – Dạ .
Đêm đó tôi ngủ sớm. Giữa khuya, không gian thật yên ắng.Bỗng nghe tiếng gió rít, rồi tiếng Xuân chậm rãi :”Chị Châu ơi, mở cửa cho em đem xe vô”
Tôi nghĩ, khuya rồi lẽ nào Xuân về giờ này ?!…Ma ?
Nhớ lời mẹ dặn không được lên tiếng giữa đêm khuya ! bàn tay tôi bắt ấn, miệng niệm A di đà Phật liên tục, nhưng cổ họng tôi chỉ phát ra khào khào , rụng rời hơn khi thấy người đàn bà lạ cùng bé trai đang nép sát mép giường tôi, quá hoảng loạn tôi cố niệm Phật và giãy giụa đến mệt lã người !
Nghe tiếng hét, Xuân đang ngủ ở phòng bên tỉnh giấc, chạy qua phòng tôi gọi và lay tôi cho tỉnh. Thấy Xuân, tôi hoàn hồn mừng khóc nức nở, kể lại giấc mơ. Xuân nói , trường mình đang đào ao lấy đất làm sân bóng . Ở gần cuối dãy phòng mình , chị thấy hai miếng ván hòm mục để đó không ? Có lẽ đó là hòm của người đàn bà đó.
Trời ơi, để tấm ván đó ở đây chi vậy?
HOÀNH CHÂU ( Gia đình C )
23.8. 2017
Bài viết ngắn thật hay ,đọc không thấy sợ con ma nào hết chỉ thấy vui và dễ thương thôi… “Trời ơi , để tấm ván đó ở đây chi vậy?”.Chị chúc em luôn vui khỏe ,tươi đẹp.Thương mến.
Chị ơi , giấc mơ đẫm mồ hôi , sau giấc ngủ mệt lắm chị ơi ,,Cảm ơn lời bình của chị
Hoành Châu (Gia đình C )
Chị Hoành Châu viết hay quá, mới đọc không nhĩ là chuyện ma mà là chuyện ma, đọc rất vui nhưng không kém phần ghê rợn. Tấm ván hòm để gần phòng, trước đây dùng để chôn người đàn bà nào đó, bây giờ họ mất nhà nên hồn phách lảng vảng đâu đây. Không biết sau đó chị có còn ở nhà tập thể nữa không.
Em biết không , người đàn bà lạ ấy còn mặc chiếc áo hoa của Xuân chiều hôm ấy nữa chớ !! Ghê rợn thật . Cầu trời giấc mơ này không đến lần thứ hai ,,,đến nữa , chắc chết thiệt , khỏi cứu đó em !! Em mến , sau ngày” khủng” đó , chị bèn nộp đơn xin về Thị xã và đơn được chấp thuận ,,, nên chị mới sống sót đến ngày hôm nay đó em !
Hoành Châu (Gia đình C )
Là tại em yếu bóng vía, lại hay tưởng tượng thôi, có phải hong nhà thơ ?
Hay là có ma thật ta?
Câu chuyện ngắn, làm người đọc hoang mang nhen.
Chị 11 Hạnh ơi, hỏi thử chị 7 Kiều Trinh rồi sẽ biết, ở phía sau trường toàn là mồ mả, lại còn có một nhà mồ to nữa chứ, ít cây cối, khung cảnh hoang sơ lắm, cái vụ này chị 7 rõ hơn em, chị 7 hay đi tới lui ngoài ấy lắm để quan sát cảnh trường, còn em 6 giờ chiều là đóng cửa, im hơi lặng tiếng vì sợ bóng đêm quá chị ơi!!
Hoành Châu (Gia đình C)
Chị Hòanh Châu ơi! Chị kể chuyện hấp dẫn quá! Đến đoạn Xuân kêu cửa trả xe nửa đêm, cứ tưởng là thật, nào ngờ…là một giấc mơ rùng rợn. Thực, mơ kết hợp thật ly kỳ. Hay lắm chị ạ!
Em thương mến,
Chị đã từng thấy con ma bằng cái thùng “phi” nhưng nói ra ai cũng cười phì vì chẳng ai tin !! Nhưng không sao , ráng dạy giỏi để chờ ngày về tỉnh, tạm biệt mái trường thân yêu lúc bình minh như tên gọi của nó, còn hoàng hôn thì, ôi thôi! Sự thật 100% mắt thấy tai nghe, không cần chối cải nữa!
Hoành Châu (Gia đình C)
Chị Hoành Châu ơi! Kể chuyện ma hấp dẫn quá. Còn chuyện ma nào nữa kể cho mọi người nghe
Võ Châu Phương mến ,
Một chuyện như thế là đã chết hơn nửa đời người rồi …em muốn chị sống vui , sống khỏe mạnh không ? Hoành Châu (Gia đình C )
Câu chuyện “Để tấm ván đóở đây chi vậy?” của Hoành Châu thật ngắn. Lời kể dung dị, tự nhiên nhưng lại lôi cuốn người nghe một cách kỳ lạ. Nhưng đó cũng chỉ là giấc mơ của một người hơi yếu bóng vía.?
Hình ảnh “người đàn bà lạ và đứa bé trai” trong cơn mộng với hai tấm ván hòm mục ở cuối dãy phòng dường như có mối quan hệ vô hình, ma quái và cũng là sự lý giải có vẻ hợp logic giữa thực và mơ và càng tăng thêm tính huyễn hoặc của câu chuyện?
Võ Tấn Hùng
Cảm ơn lòi bình thật chí lý của anh Võ Tấn Hùng ,có lẽ người viết yếu bóng vía thật đấy !! Sao không ai thấy mà bắt mình thấy hoài , ngán quá !
Hoành Châu (Gia đình C )
Trời ơi đọc cái tựa bài ” Để tấm ván đó ở đây chị vậy ? làm người ta tò mì chết đi à !
Đọc ngấu nghiến không kịp thở luôn.
Một câu chuyện sợ ma dễ thương vô cùng thú vị
hi hi
Em gái Phan Lương thương mến,
Ở nhà chị ai cũng dạn dĩ nhất là ngày nay các cháu nhỏ …không hề biết sợ ma , chúng có nghe kể mà không tin vì không thấy ,,,lý do dân số ngày càng đông đúc , chắc ma nó rút đi hết rồi !! Nhìn em là chị biết em gái dạn lắm phải không ?Hihi . Hoành Châu (Gia đình C )
Truyện tuy ngắn nhưng hấp dẫn. Hoành Châu có tài kể chuyện, nên tiếp tục phát triển năng khiếu của mình.
Kính thưa Cô ,
Cảm ơn lời khích lệ chân tình của cô, em luôn cố gắng tham gia mọi mặt trên Trang nhà(nếu có thể), vẫn luôn hòa đồng thân ái cùng anh chị em để trang nhà mình ngày càng phát triển, vững mạnh. Đó cũng là điều ước ao chung của chúng em ạ! Chúcsức khỏe cô và đặc biệt là bà.
Em Hoành Châu (Gia đình C)
Truyện ngắn nhưng hấp dẫn, giấc mơ cũng đáng sợ liên quan đến hai tấm ván hòm đó chị. Câu chuyện sợ ma của chị rất dễ thương, khi tỉnh lại chị mới biết là nằm mơ chứ không mình tưởng thật. Em cũng từng có những giấc mơ như thế.
Giật mình mới biết là mộng mị , mừng biết bao nhiêu , em ơi !,Nếu không, chắc tiêu đời luôn rồi ! Hoành Châu ( Gia đình C )
Đã nghe HC kể lại giâc mơ này hơn 20 năm …bây giờ xem lại vẫn còn cảm giác như xưa .Em hay lắm HC ơi, một trí nhớ tuyệt vời ……Thương.
Chị 2 Hoành Hà thương quý ,
Giấc mơ một không hai trong cuộc đời làm sao em không nhớ được hở chị? Bây giờ chắc ăn nhất là mỗi phòng 4 mét vuông, cứ gắn ba bóng đèn 1,2 m là an toàn ! Hihi Hoành Châu ( Gia đình C )
Em đọc bài chị viết của chị gợi cho em nhớ nhiều về chuyện “sợ ma” từ trước đến nay của minh!
Em nhớ trước năm 75, phía sau nhà thương VL là nhà xác! Có đôi lúc đi ngang qua đường nầy vào buổi sáng hay trưa là em đạp xe hết ga, ! Mấy đứa bạn em cũng lạ, sau khi tan học thường rủ đi dạo chợ trước khi về nhà, đường khác không đi mà cứ hay rủ đi đường nầy cho nhanh! Tụi em vừa đi vừa chạy và vừa cười .
Em không biết chị còn nhớ dưới chân cầu Cái Cá đối diên thành lính Công Binh có cây soài, góc thành thì lùm hoa ti-gôn mọc dại xum xuê! Nhiều lần em từ nhà người chị ở ngã ba về nhà , khi gần đến chân cầu là em đạp xe không muốn nỗi nữa vì đèn đường thì leo lét và thêm các nhánh soài gió đong đưa trong bóng đêm, cảnh thật là rùng rợn!
Mỗi chuyến về VN thăm gia đình em đều đi Ba Kè đốt nhang ông bà và ba má, sau khi cúng xong thì em đi thăm gia đình người anh ruột ở Tam Bình, nhà anh xéo xéo nghĩa trang liêt sĩ, dường như sau nầy họ làm trường học! Lúc anh còn sinh thời, thường kêu em ở lại ngủ đêm để anh em tâm sự, em rất muốn vì rất nhớ hương bình minh trong vườn và dòng sông quê ngoại nhưng em từ chối vì “sợ ma”! Cơm nước xong em đi qua vườn cam và chôm chôm của anh, vườn kế bên nghĩa trang, em vừa dạo vườn và hái trái cây mà lòng thì sợ vô cùng!
Đến bây giờ em vẫn còn sợ ma chị ạ! Mỗi khi trời tối thì em thường đóng màn cửa sổ phòng lại, từ phòng ngủ nhìn ra vườn sau mênh mông là bóng tối , em sợ bất thình lình sẽ nhìn thấy bóng trắng trong vườn, lúc đó chắc em sẽ bị xỉu mất!
Đọc bài em viết , chị tức cười chết đi được , vậy là chị có thêm đồng minh đây rồi … Hihi , thấy ai cũng mạnh dạn đi ào ào qua con sông vắng , ngang bãi tha ma giữa đêm khuya .. như không có chuyện gì , thấy mà phát ham !! Thôi , không có chị chỗ đó rồi , em ơi ! Hoành Châu (Gia đình C )
Còn anh thì sợ “ma” thường trực, “ma femme”<kể từ ngày lập gia đình>!
Biết mình sợ điều gì thì cũng quý lắm rồi ! Cảm ơn ý tưởng vui của anh !
Hoành Châu (Gia đình C )
Truyện tuy ngắn, nhưng hấp dẫn lắm chị! Đúng là thấy tấm ván hòm đã từng đựng người chết, đáng sợ thật, đồng cảm với chị đó!
Cảm ơn em Mynhung Nguyen nhé ,
Bây giờ trời tối hẳn rồi , đề tài này hơi” căng “! Cảm ơn em , chị thật vui với lời bình của em . Chúc vui vẻ em nhé ! Chị rất mong đọc bài viết của em và các bạn cùng niên khóa của em đấy .
Hoành Châu (Gia đình C )
Hihihi…em sẽ cố gắng để không phụ lòng mọi người!
Chúc chị luôn khỏe để sáng tác tiếp nhé!