Chỉ nửa trăm năm…của Phạm Hồng Phước

Ngày đăng: 6/01/2015 06:57:31 Sáng/ ý kiến phản hồi (5)

 

0 0phuoc 1

Chỉ nửa trăm năm

Bỗng có một ngày
như đất sụp dưới chân
Ta ra đường
có người kêu bằng chú
Chưa kịp quen tai
đã có kẻ lên version là bác

Đêm trở trăn
ta vò đầu tự giải
Sáng soi gương
hốc hác thấy ta già

Nhưng ta đã già đâu
chỉ mới nửa trăm năm…

Biết trách ai
đành đá thúng đụng nia
Giận mấy hãng mỹ phẩm
dầu gội đầu sao “tóc gió thôi bay”
sữa rửa mặt mà “đào hang khoét rãnh”
xà bông tắm hữu hảo với đám đồi mồi.

Ta nào sợ chi cái già
Chỉ lo không còn hơi sức
Trả ơn cuộc đời cho ta được sống
Đáp nghĩa lòng người ưu ái cùng ta

Ước gì trời cho trúng số độc đắc
Ta mua tặng mỗi người chung quanh mình
một chai thuốc bổ mắt
và một cặp kính màu hồng!

PHẠM HỒNG PHƯỚC
(Saigon 3-1-2015)

   H1

Có 5 bình luận về Chỉ nửa trăm năm…của Phạm Hồng Phước

  1. Luong Minh nói:

    Ông bạn ơi! Lạc quan và sống tếu như vậy là tốt lắm đó. Cố mà trả nợ đời nha.

  2. Hoành Châu nói:

    Bài thơ có nhiều ý hay quá ,” bi” rồi lại” hài” cuộc đời là thế, chúc Phạm Hồng Phước vẫn tươi trẻ như ngày nào để tận lực cống hiến cho đời như mơ ước , ở tuổi chúng ta vui là chính đấy !

  3. Nguyễn Thị Hạnh nói:

    Tựa bài thơ và tứ thơ lạ, lời thơ hóm hỉnh mà sâu sắc.
    Tôi thích 4 câu:
    “Ta nào sợ chi cái già
    Chỉ lo không còn hơi sức
    Trả ơn cuộc đời cho ta được sống
    Đáp nghĩa lòng người ưu ái cùng ta”

  4. nguyenthikieutrinh nói:

    Chào Anh Phạm Hồng Phước,
    Anh Hồng Phước cho 7 “ăn theo” cái mà khía cạnh TẾT và GIÀ nhé!

    TẾT…và GIÀ…!
    Tết sắp đến nơi rồi
    Da “cẩn” thêm đồi mồi
    Ngẩn ngơ ca lẩm cẩm
    Già…tịnh tiến nữa à!

    Tôi chưa có cháu nội
    Chả có cháu ngoại luôn
    Làm sao mà già được
    Già! Dang ra! Hổng chơi!

    Tôi còn mê chơi lắm
    Lười biếng là một cây
    Lại còn khoái ăn hàng
    Hỡi trời sao già nổi!

    Tôi vẫn “ăn chưa no”
    Và “lo chưa tới” mà
    Vẫn không quên nằm nướng
    Còn chém gió ngon ơ!

    Rong chơi còn mê mãi
    Phiêu bạt đang kẹt tua
    Chim trời chưa cụp cánh
    Cố hương đợi, chưa về!

    Tôi kiên quyết chống già
    Như người ta chống béo…!
    Đất trời bật cười khà
    Tôi cười vang ha hả!

    Đang mơ thật ngon trớn
    Thằng cháu lay bờ vai:
    “Dì mơ gì vui thế,
    Cưồi to…muỗi giật mình!”

    Kiên quyết giữ lập trường
    Tôi bảo cùng thằng cháu:
    “Tết về mặc kệ Tết,
    Dì nhất định không…già!”

    Cu Tèo chợt hiểu ra
    Cười gật đầu cái rụp:
    “Thêm tuổi chứ không già
    Dì an tâm…mơ tiếp!

    Da đồi mồi chứng tỏ
    Dì trẻ vẫn còn…dài
    Trẻ hoài không hết đát
    Bảo hành trẻ trăm năm!”
    Oh! Yah!

  5. Phong Tâm nói:

    Đầu năm đọc hai bài thơ “đỉnh cao” về thế sự, gần gũi,trước mắt,kế bên, ở ngay trong lòng. Phải buộc miệng thốt lên, hay quá! Lâu lắm, mới được nghe lời thơ hóm hỉnh đầy… trăn trở với thể loại nầy ở trang nhà.

    Trước tiên là bài thơ (trách dễ thương) “Chỉ nửa trăm năm” của nhà báo Phạm Hống Phước (PHP), khôi hài thâm thúy, lấy buồn làm vui… Là người từng đọc qua nhiều bài văn cũng như thơ của PHP luôn chuyên chở đầy tính nhân văn, gần như là bản chất trong các bài viết cùa anh.

    Kế đến là bài thơ phản hồi,(chống già) “TẾT… và… GIÀ!” của 7 Kiều Trinh (7KT), mặc dù 7KT nói là “ăn theo”, nhưng thực sự cùng ý với một suy tưởng khác? Thích nhứt hai câu “Dì mơ gì vui thế, Cười to…muỗi giựt mình!”, tuy văn phong có khác, 7 viết nhanh và ít trau chuốt, nhưng chất mộc, chất hài dễ thẩm thấu, không nông nổi băn khoăn gây vào lòng người, tạo ra được tiếng cười thoải mái…đầu năm, vui! (PT)

Trả lời Phong Tâm Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Các bài viết mới khác