Màu tím quê hương của Võ Châu Phương
Bài thơ của người con trai xa quê hương, nhớ quê nhà nói với người yêu về cảnh đẹp, thanh bình của quê mình. Anh muốn tới đây sẽ đưa người tình về quê mẹ, thăm lại trường xưa, thăm bạn bè cũ, đi khắp quê hương…
MÀU TÍM QUÊ HƯƠNG
Đi nhé em!
Ta về thăm quê mẹ
Thăm đồng xanh
Nghe chim hót đón bình minh
Nghe khúc dân ca
Nhìn sông nước hữu tình
Em sẽ yêu
Yêu nhiều quê mẹ.
Anh đưa em đi
Đi qua phố Vĩnh
Thăm thầy cô
Tìm bè bạn của ngày xưa
Đây mái trường, qua những buổi nắng mưa
Hàng phượng vẫn xanh
Vẫn xanh màu thương nhớ.
Ở nơi đây
Bao cuộc tình, hẹn hò chờ đợi
Ở nơi đây
Bao nổi lòng, thương nhớ đợi người đi
Hôm nào ve hát khúc biệt ly
Nước mắt ai rơi
Rơi theo màu phượng vĩ
Về chốn xưa
Lòng bồi hồi thương tưởng.
Tưởng nhớ nhiều, kỹ niệm mãi mù xa.
Bao năm rồi, cứ ngở hôm qua
Giờ trở lại, bạn bè đâu mất biệt.
Nhìn mặt anh,
Mang nổi buồn dza dziết.
Cô bé mỉm cười
Ừ! anh nầy sao ngộ thiệt.
Một mái trường rêu
Với những hàng phượng đứng lặng im
Có chi đâu, mà nhớ mà tìm
Rồi xúc động .
Rồi vấn vương thuơng cảm .
Rời sân trường.
Ta lang thang qua phố chợ
Ngang bến đò, ta đến một dòng sông.
Trời im ả, ta ngắm dòng sông Cổ
Ngắm hoa lục bình, màu tím thân thương
Em sẽ thả hồn dòng nước quê hương
Nước trôi chảy như vần thơ lục bát
Gió chiều về như muôn ngàn điệu nhạc.
Tiếng sống rì rào như khúc hát yêu thương
Tình em, tình quê hương
Anh sẽ giữ mãi, như giữ tình dòng sông Cổ.
Đi theo anh nhé em!
Đi để hiểu
Dân mình nghèo, tình cảm không nghèo
Bạn bè anh có đứa đói meo
Miệng vẫn nở nụ cười, mừng vui đón khách .
Tuy bên ngoài chiếc áo rách
Trong lòng, trọn nghĩa trọn tình .
Đi bên anh nhé em !
Đi khắp quê mình .
Đi để cảm nhận những thâm tình
Đã bỏ quên, trong những ngày xa xứ.
Để mai đây, em về bên đó
Mang theo mình hình ảnh quê huơng
Em sẽ không quên những nẽo đường
Bên anh, trên quê hương nước Việt.
Chia tay nhau, hai ta tam biệt
Tạm biệt em
Tạm biệt những người bạn thân thuơng
Rồi đây, những ngày tha hương nơi xứ lạ
Nhìn nắng Cali
Anh nhớ nắng ấm quê mình
Anh nhớ đến cô bé
Có đôi mắt xinh xinh
Có giọng nói dịu ngọt
Ngọt như nước dòng sông Cổ.
Những chiều buồn, mơ về quê cũ
Trong nhớ thương
Anh viết những vần thơ.
Ngày xưa, tuổi học trò
Anh viết bài thơ màu tím .
Màu tím mộng mơ
Màu tím yêu đương .
Nay nhớ đến em
Anh cũng viết bài thơ màu tím .
Màu tím hoa lục bình
Màu tím quê hương .
Võ Châu Phương
Chú Võ Châu Phương kính !
Đọc bài thơ của chú tự nhiện lại liên tưởng tới bài hát ” tàu về quê hương ” quá….vâng….làm sao có thể từ chối lời mời tha thiết và chứa chan tình cảm của chàng trai ( hay của tác giả nhỉ ? ) khi nói về quê mẹ thân yêu với biết bao kỷ niệm và hình ảnh thân thương mà bình dị…chúc cho chàng trai sớm có câu trả lời từ cô gái rằng …” em xin theo anh về…về quê hương ta đó….”
con chúc chú nhiều sức khoẻ và nếu có dịp…con sẽ mạn phép mượn lời bài thơ để mời chú về thăm quê con nè !
Hồng Vân.
Cám Hồng Vân người đầu tiên đủ can đảm đọc bài thơ quá dài .
Người bạn trẻ Hồng Vân sáng tác thật là khoẻ, những bài thơ sống động trẻ trung và rất ư thực tế .
Thơ của Hồng Vân sẽ được đón nhận một cách nồng nhiệt với các bạn yêu thơ của trang nhà .
VÕ CHÂU PHƯƠNG đã gói hết nỗi nhớ niềm thương vào trọn bài thơ, mà người đọc thấy rõ mình trong đó dù đã không còn ở quê, hay vẫn mãi nơi này….
Anh Trương Mẫn chác anh cùng chung tâm trạng nên thấu hiểu và cảm thông . May mắn tôi lớn lên vùng nông thôn gần gủi với thiên nhiên nên không quên được tiếng chim hót lúc bình minh, khi đi ghe trên song nước nghe tiếng dân ca nghe câu vọng cổ thật nó hay làm sao . Ở nước ta có nhiều nhà thơ, trang mạng của ta có nhiều bạn làm thơ vì nhiều cảnh của quê ta thật nên thơ . Cám ơn những lời chia sẻ của anh .
Bài thơ quê hương của Võ Châu Phương hay quá, cho tui đeo theo một đoạn nghen.
Nắng New York màu vàng chanh lành lạnh
Gió Cali mang hơi muối biển quê mình
Chùm hoa trôi soi bóng nước lung linh
Màu tim tím như tình thời thơ dại
Anh Một lúa, đệ để ý lúc nầy anh đã xuất khẩu thành thơ . Những câu thơ anh viết trong những phản biện tuy ngắn rất xúc tích, lời thơ rất là đọc đáo . đệ đây thật khâm phục anh .
Là đồng nghiệp cũ ở VL, đến nay mới có cơ hội thưởng thức tài viết văn, làm thơ của BS. Không ngờ BS ngoại khoa mà giọng văn lại mượt mà, chân phương làm sao. Thật khâm phục.
Xin lỗi có phải chị Thanh Vân y tá trường của khoa ngoại bệnh viện Đa Khoa không? Nếu đúng là chị thì tên của chị Trần Thanh Vân, chị trông coi ở ngoại tổng quát, bs Lợi làm trưởng khoa, bs Công phó khoa, bên cánh kia xương do bác sỉ Năm Hùng phụ trách làm phó khoa, bs Hai Hùng chịu trách nhiệm hậu phẩu và phòng mỗ .
Ngày mới ra trường về Vỉnh Long làm việc thật là vui, lúc đó ngoài giờ dạy cho y sỉ, ngày đêm tôi ở trong bệnh viện tham gia mỗ xẻ, được chị giúp đở rất nhiều . Nay rất là vui được chị nhận diện ra . Hy vọng được trao đổi với chị nhiều hơn
Một bài thơ “Đong đầy kỷ niệm” đáng nhớ, không gò bó niêm luật, nhưng vẫn làm cho người đọc, những người đã đi qua “tuổi hồng”, xa quê hương có những khoảng khắc sâu lắng, khó quên.
Xin chúc mừng Võ Châu Phương – Bác sỹ đẹp trai có tâm hồn thơ đầy ắp cảm xúc chân thật.
Anh Đức Mạnh, cám ơn những lời chia sẻ của anh .
Còn lời khen đẹp trai đệ không dám nhận .
Chúc mừng tập thơ mới của anh sắp ra mắt mọi người .
Võ Châu Phương ơi ! BS nên sắp xếp nhanh lên mua vé về quê hương mình 1 chuyến đi , bây giờ rất khác xưa rồi ! đẹp và đẹp! NT thấy tình cảm và nỗi nhớ chất đầy trong thơ , dòng thơ rất giản dị , dễ thương , mượt mà và chất phát , đong dầy nhiều kỷ niệm nhớ quê hương và nhớ tới bạn bè , hãy về lại quê hương ta đi nhé , nhất là cùng vui chơi với tất cả các ACE TPH-VL cho ấm tình nha . bạn bè và ACE đang trông đợi đó !!.Ôm niềm vui và kỷ niệm qua xứ Cali ,làm thơ tiếp , chuyển về quê mình ! hi hi .Mến . NT SNOW.
Chị Tuyết ơi! thú thật với chị là em nhớ quá trời, nếu về chuyến nầy là vui lắm vì biết nhiều anh chị bạn bè .
Chị biết rồi đó đang ông ở bên MỸ đứng hàng thứ ba trong gia đình . Mấy đứa con thì muốn du lịch Anh và Châu Âu, còn cha thì lúc nào cũng muốn trở về thăm nơi có 2 chữ Việt Nam, nó bảo cha đã VN bốn lần rồi, lần nầy thì không được . Em đã về 4 lần rồi mà vẫn thấy không đủ . Chị ạ quê hương nếu ai không nhớ sẽ không lớn nổi làm người .
Thật vui khi BS đã nhận ra ” A tí” TV. Thời gian thắm thoát như bóng câu. Mới đó đã hơn 30 năm, giờ nhớ lại chuyện cũ ai không khỏi bồi hồi. Tôi vẫn còn nhớ hình dáng bác gái năm nào – một người mẹ Việt thật hiền, bởi thế dù xa quê bao năm BS vẫn mang theo hồn quê trong từng dòng thơ, từng câu chuyện. Rất cám ơn những tản văn, những vần thơ thật êm đềm đã gợi lại trong tôi những tháng ngày tuổi trẻ. Thân chúc BS và gia đình nhiều sức khỏe & hạnh phúc.
Thanh Vân
Chị Thanh Vân, đúng thật là chị rồi, em viết cố ý thiếu chữ THị, nếu không đính chánh để chị viết lại và chị còn nhớ đến mẹ em. Mẹ em có kể lại sau khi em xuống Trà Vinh, mẹ bệnh có vào khoa ngoại và được giúp đở tận tình, mẹ không nhớ tên. Nay chị nhắc em mới biết nhờ sự giúp đở của chị, thành thật cám ơn chị.
Anh bạn Võ Châu Phương, BS kiêm thi sĩ đa tình ơi, Bạn bè đang chờ một ngày anh dắt “em” ấy về thăm quê hương VL một chuyến như lời mời gọi của anh trong bài thơ nhé. Mến.