Chuyện tình trên chuyến đò (Quế Minh & tôi K2)
Từ khi Quế Minh và tôi trở thành đôi bạn thân, đi và về lúc nào cũng bên nhau, trao đổi với mọi thứ, chia xẽ với nhau mọi thông tin, lúc đó tôi mới biết rõ về người bạn nầy, mặc dù điểm kiểm tra trong lớp không đạt đến thóp như một số bạn, nhưng kiến thức của bạn ở một số lĩnh vực thật là sâu, và tôi đã học hỏi nhiều điều ở Minh, nhất là ý chí phấn đấu vươn tới.
Sự cùng nhau học tập làm hai chúng tôi đều tiến lên, Minh dưới sự giảng dạy hấp dẫn của thầy Ngô Quang Vỹ dần dần trở thành cao thủ môn toán, sự tiến lên ngoạn mục nầy trong đó có Kim Oanh, Anh Kiệt, Út Phạm,Tống Dũng… Riêng Tống Dũng chắc có gớp phần của cô lớp phó học tập Yến Chi do thầy Dương Tấn Đệ sắp xếp, nàng kèm cho chàng và sau nầy trở thành một mối lương duyên tốt đẹp của lớp 12C3, khi thầy Đệ còn sống, mỗi lần nhắc đến hai học trò yêu quý nầy,thầy Đệ rất là vui và lấy làm tâm đắc.
Bạn bè trong lớp cho Quế Mình là một học sinh im lặng ít nói, sự thật Minh không ít nói, nếu rà đúng tầng số, đúng đài bạn ấy nói không không ngừng nghỉ, có những lúc bạn kể cho tôi hằng tiếng đồng hồ về chuyện Tùy Đường, Hán Sở Tranh Hùng, hoặc chuyện khoa học viễn tưởng, bạn ấy còn vẽ những bức tranh rất là nghệ thuật.
Dần dần tôi quen hết những người trong gia đình của Minh, khi hiểu biết về gia đình bạn, tôi càng thân với bạn, tôi đem lòng quý trọng bác gái, một người mẹ làm tất cả cho đàn con, cho gia đình. Gia đình Minh nghèo lại đông anh em, sống chủ yếu dựa vào gánh hàng xôi bánh, bác gái gánh đi bán mỗi buổi sáng, đây là một nghề để mưu sinh không dễ, nhất là những ngày mưa gió, những lúc đội trật tự ngăn cấm không cho vào chợ bán, bác đã gồng gánh hết mọi chuyện khó nhọc trên đôi vai cho anh em Minh có bữa ăn, có áo mặc và tất cả được đi học. Bác muốn các con bác đi học, có kiến thức, có hiểu biết, có cơ hội thay đổi cuộc sống, chắc chính thấu hiểu được hy sinh cao cả của người mẹ, Minh đã cố gắng học, rèn luyện ý chí mà đã vượt qua những khó khăn thử thách sau nầy.
Sau những năm tháng dành dụm, hai bác mua được miếng vườn nhỏ trong Cầu Kè, ngày khai mương đầu tiên có tôi tham dự, chắc Minh tin tưởng tôi nông dân thứ thiệt rành về bắt cá nên đã rũ tôi; không ngờ qua bữa đó tôi trở thành con của hai bác và người anh của đám em của minh. Một ngày tát mương bắt cá thật là vui, chiều đó tôi cùng ăn bữa cơm với gia đình bạn do hai bác nấu, một thật là ngon khó quên trong đời. Bấy lâu tôi thắc mắc về ông kỹ sư đống tàu học ở Pháp về mở công xưởng gần Cầu Kè, không biết điều gì khiến anh kỹ sư chịu đến ngồi nhà lá lụp xụp của Minh để ăn cơm trưa. Bây giờ tôi mới biết hai bác có cái tài nấu ăn, chính thức ăn ngon đã chinh phục ông ta, và tư cách của hai bác là những đóa hoa sen thơm ngát trong đầm lầy đã làm ông ta thêm kính trọng. Từ cái hôm tham gia cùng gia đình Minh khai mương bắt cá, hai bác cho tôi là con người chất phát thật thà, tính tình vui vẻ nên thương mến, bác gái dần dần dành tôi một tình cảm của một người mẹ, nhìn tôi với đôi mắt ấm áp thương yêu trìu mến mà tôi không thể nào quên được ; bác trai không biết xem tôi như thế nào, có chuyện vui buồn đều kể cho tôi nghe, có món nào ngon cũng để dành, còn đề nghị dạy võ cho tôi.
Thi xong tốt nghiệp phổ thông, học sinh ai nấy cũng tranh thủ học ngày học đêm để chuẩn bị cho thi đại học; Minh lại nhà trọ tìm tôi mấy lần không được, nay bất ngờ tôi xuất hiện, anh nổi giận :
– Cậu tưởng cậu giỏi lắm sao! Không thấy cậu học hành gì hết! Hồng Đức, Yến Chi học giỏi như vậy còn tìm thầy dạy luyện thi, còn cậu về quê thì mất biệt.
Minh biết tôi mổi lần về dưới quê thì không học được, ngày thi đai học cận kề, thấy tôi có vẽ lơ là việc học nên bạn nóng lòng; Minh đâu có biết ba tôi đang bệnh năng, ông không đi được, cần một thanh niên có sức lực như tôi mới đưa đi khám bệnh được.
– Minh ơi! Ba tớ bệnh nặng phải lo chữa bệnh.
– Ủa! Bác bị bệnh à! Bệnh của bác sao rồi?-
– Ba của mình không xong rồi! Đang nằm phòng cấp cứu của bệnh viện, bác sỉ bảo không sống được!
– Vậy sao cậu không ở bệnh viện !
– Tớ xuống Vũng Liêm tìm người anh đang dạy học, cho anh biết tìn, đi xa cần có thẻ học sinh, tớ để nó ở nhà trọ.
Minh lấy xe đạp của tôi, chở dùm từ nhà trọ ở phường Năm ra bến xe, trên đường đi kể cho bạn nghe nghe chuyện đưa ba đi khắp nơi chửa bệnh, từ thuốc nam đến thuốc tây; những nổi khốn khó của người đi chửa bênh, và nổi bất mãn những người làm nghề thầy thuốc.
– Minh ơi! Ba tớ muốn tớ trở thành một thầy thuốc.
– Cậu trả lời sao với bác.
– Tớ chỉ im lặng!
Quả đúng như lời nói của bs, ba tôi sau vài ngày đã giả biệt cổi đời nầy, trước mùa thi năm ấy, hôm tiển đưa ba đến nơi an nghỉ cuối cùng có Quế Minh, có Bá Trí và một số bạn khác trong lớp. Sự ước muốn của ba trở thành lời trăn trối, mà tôi là đứa con bất hiếu không thực hiện được, tôi không thể nào thi vào ngành y trở thành thầy thuốc khi đã nợp đơn vào trường đại học bách khoa ngành cơ khí .
Sau ngày mở của mả, tôi được mẹ và anh chị em trong nhà khuyên nên trở lại lo chuyện thi cử, thế mang bao đau buồn lên tĩnh, để cùng Quế Minh quyết lòng học hành, chuẩn bị cho kỳ thi. Qua những ngày học quên ăn quên ngủ, hai chúng tôi nhen nhóm những hy vọng trong đầu, Minh sẽ có cơ hội đổi đời để bác gái đở phần cực nhọc, còn tôi mơ sẽ trở thành kỹ sư chế tạo những máy xới, máy cày thích hợp trên đồng ruộng VN hơn những chiếc máy cày đang nhập từ Nhật.
Ba của Minh biết tôi là con cá ở trong ao, là ông táo chỉ ở trong bếp, chưa bao giờ ra khỏi tỉnh Vỉnh Long, nên bác đề nghị đưa hai đứa tôi đi thi, bác bảo tôi không phải lo gì cả, đường xá nơi ăn ở lúc đi thi bác sẽ lo.
Đi thi đại học, cũng là cái dịp cho anh chàng nhà quê như tôi đến Sài Gòn, niềm tin thi đậu, và sẽ biết thành phố thiên đường mà bấy lâu chỉ nghe kể làm những nỗi buồn những mệt nhọc trong tôi tan biến, tôi bây giờ cảm thấy hâm hở, háo hức của một chàng mang đầy niềm hy vọng.
Với tâm trạng đó, mắt tôi nhìn mọi vật mang một màu hồng, mọi thứ chung quanh đều đáng yêu, tôi bất chợt phát hiện một thiếu nữ trẻ, có khuôn mặt kiều diễm, dễ thương trông rất hiền thục đang ngồi đối diện ở trên chuyến đò từ Vỉnh Long đến thành phố. Thú thật từ nhỏ đến lúc đó tôi chưa quen được một cô nào dể gọi là bạn gái, nay thấy thiếu nữ nầy tôi có ý định làm quen, ít nhất cũng để lại một kỹ niệm của một chuyến đi xa. Đã dự tính như vậy trong đầu, quay sang Quế Minh xem anh ta có phản ứng thế nào khi ngồi đối diện với người đẹp; chớ từ ngày biết Quế Minh, bạn chưa hề đề cặp đến chuyện trai gái, chưa bao giờ nhìn một cô gái nào. Tôi không tưởng tượng nổi đôi mắt của Minh như dính chặt khuôn mặt của cô ta, không tin tưởng vào cặp mắt của mình nữa, phải kiểm chứng:
– Minh! Cậu định làm quen với cô ta à!
– Ừ!
Cô gái kia có sự thu hút lạ, khiến người bạn tôi đã mạnh dạn xác nhận không chút ngại ngùng, rồi bạn lại nói:
– Cô ta dường như là con gái của ông thầy cũ, tớ gặp hồi học cắp 2.
– Ô ! Con của thầy cũ à ! Vậy là may mắn !
Hai đứa tôi là hai thanh niên khỏe mạnh chưa có người yêu, đang vào lứa tuổi tràn đầy sức sống nhin một thiếu nữ trẻ đẹp có những hảo cảm như vậy là một chuyện bình thương. Thấy Minh gật đầu thừa nhận tôi đành phải rút lui và tìm cách hổ trợ cho bạn quen cho được người đẹp . Tôi đành mời bác trai lên mui đò, ở đó vừa thoáng mát, vừa ngắm cảnh vật hai bên bờ sông cũng dịp nghe bác kể chuyện hồi trai trẻ . Hai bác cháu ngồi nói chuyện đến giờ ăn trưa mới quay xuống gặp Minh, tôi hỏi xem có hy vọng không, Minh trả lời:
– Sắp được!
Nghe hai chữ sắp được, tôi mừng thầm cho bạn và nể phục, thường ngày anh tỏ ra kém giao tiếp, không ngờ gặp người đẹp thì lại khác, đúng với câu bà con dưới quê thường nói: “lù khù vác lu chạy”. Ăn xong hai bác cháu tiếp tục lên mui tàu một già một trẻ nói chuyện mãi không dứt, còn Minh thỉnh thoảng cũng chạy lên, trời nhá nhem tối, tàu sắp cặp bến hai bác cháu xuống, gặp Minh tôi hỏi nhỏ:
– Cô ấy tên chi?
– Tớ không biết!
Nghe Minh trả lời tôi hiểu ngay câu chuyện, anh chắc chưa nói một lời nào, cho dù một câu chào hỏi thông thường . Quan sát thấy cô ấy đi một mình, đồ đạt lại nhiều, tôi ra vẽ như người có kinh nghiệm nói với Minh
– Cô ta đi có một mình, cậu hãy giúp cô ấy và sẳng hỏi tên và địa chỉ
Minh nhìn tôi có một chúc lưỡng lự, tôi hiểu ý bạn;
– Cô ta cần sự giúp đở của cậu, đồ đạt ở đây có tớ đủ sức lo rồi!
Thế Minh giúp thiếu nữ đó mang đồ đến tận xe xich lô ở bến đò ,cũng chả mở lời được một câu nào, tôi rất thông cảm cho bạn, chỉ có nữa ngày làm sao bạn làm sao quen được một thiếu nữ kiều diễm trông đoan trang như vậy. Trong kinh nghiệm tình trường, bậc đàn anh chắc có anh Hoàng Hưng, còn niên khóa 79 chỉ có bạn Đỗ Thành Triều mới có bản lĩnh chỉ cần nữa ngày thì làm quen được người đẹp . Còn phần tôi xin chịu thua, ngày học cấp ba tôi có để ý một nữ sinh chung trường, hơn một năm rưởi mà tôi không nói được một lời để một hôm gặp cô ta đi cùng một bạn học ở ngoài đường phố Vỉnh Long, hai người đi bên nhau trông thật mùi mẫn làm cho tôi đau khổ hết mấy tuần lễ . Từ đó lòng tôi băng lạnh, chỉ biết có học mãi đến khi đi đò này thi tình cơ gặp thiếu nữ nầy có khuôn mặt giống nàng nên có chút xao động nhất thời .
Hôm nay kể lại chuyện đi thi cùng Quế Minh, cũng nhớ lai tình yêu đơn phương của thời cấp sách, để ý cô ấy, cô ấy nào hay biết, cũng để kỹ niệm cho sự ngây ngô nầy tôi cũng đã viết một bài thơ cách đây rất nhiều nhiều năm, nay ghi lại nơi đây.
Lỡ cuộc tình
Chiều tan học, theo em về phố nhỏ,
qua sạp rau, chợ cá, bến đò.
Tuổi mộng mơ, mơ mộng chưa hẹn hò,
lòng xao xuyến, khi đò kia xa bến.
Trời nắng tắt, dòng sông yêu yên lặng,
Ta qyay về nhà trọ một mình ta.
Những đêm dài, nằm mộng dưới hoa,
goi tên em, em ơi em đâu biết.
Mái trường buồn, bạn bè xa cách biệt,
phương trời nào, em hởi em ở đâu?
Lòng nhớ nhung, tìm đến bến tàu,
Nhìn nước chảy, ta cúi đầu rơi lệ
Chuyện ngày xưa, chuyện chưa hề nói,
lở cuộc tình, để nước cuốn trôi.
Mong mai đây, cho đến cuối cuộc đời,
Mơ được gặp một lần người em nhỏ.
( còn tiếp)
Võ Châu Phương
Anh VCP, bài thơ của anh thật đa tình .
“Mong mai đây, cho đến cuối cuộc đời,
Mơ được gặp một lần người em nhỏ.”
Không biết đến bây giờ anh gặp lại người em nhỏ đó chưa .
Chị Thúy ơi, lúc này chị làm thơ hay quá. Em sẽ bắt chước chị. Hiện giờ em đọc bài này, nhớ lại hồi xưa em đi đò từ Hòa Ninh lên VL học , cũng gặp một thanh niên chung đò nhìn em hoài mà không nói. Lên bờ, anh cũng đi theo em tới nhà trọ, em sợ quá làm bộ đứng lại ở ngã tư chờ anh ta đi qua mới dám vào hẻm bước vô nhà. Tuần sau, anh ta ngồi ở ngã ba đường hủ lô chờ, đi theo mà không nói. Hành động này chỉ làm em đi không tự nhiên và phát chán.
Thuý đâu có biết làm thơ
Bạn Thúy thân, xa trường cũ được gặp lại bạn xưa là một niềm vui là một điều hạnh phúc . Tôi không được may mắn như Trần Văn Bình gặp lại nhiều thầy nhiều bạn, người bạn đó tôi chưa bao giờ gặp lại, thành ra mỗi lần nghe bản nhạc ” Nổi buồn hoa phượng” lòng tôi có cái gì đó xúc động , nhớ lại những khuôn mặt thân thương của bạn bè ngày cắp sách .
Bạn Hoa thân mến! đọc phản hồi của bạn giúp tôi hiểu thêm tâm lý phái nữ . Hèn chi có người bạn, anh ta không đẹp trai, cũng không học giỏi , anh ta chỉ có dạng miệng và tiếu lâm khi nói chuyện với phái nữ, vậy mà anh ta lắm đào .
Bài viết nầy kể lại chuyện cũ, viết lại sự thật, kể lại những tình cảm dễ thương của thời học sinh, thường các bạn nữ sinh nhút nhá, e ngại trước đối tượng của mìnht, bọn nam sinh cũng vậy . Tôi là một học sinh tham gia nhiều hoạt động của trường của lớp, từng tranh luận phát biểu trước đám đông, cũng đại diện cho học sinh phát biểu những lần lễ lớn trước mặt công chúng và thầy cô mà không hề nao núng hay rung sợ, thế mà không dám nói một lời trước đối tượng của mình .
Rất là vui khi đọc câu chuyện của bạn kể .
Anh Võ Châu Phương, Chúc mừng anh cuối cùng cũng hoàn thành được ước nguyện của người Cha quá cố là trở thành một BS để giúp đời. Câu chuyện anh kể khiến KO hồi tưởng lại thời học Cấp 3, Con gái có khi cũng để ý thích anh chàng nào đó nhưng đâu dám nói ra, rồi chờ anh ta tỏ tình, nhưng chỉ là tình cảm đơn phương, yêu thương bâng quơ rồi ….theo thời gian mau chóng quên mất! Cũng có lúc nhận được lời tỏ tình thì …..lại vô tình tàn nhẫn đem anh chàng kia ra “mổ xẻ” với các bạn để được một phen cười vỡ bụng. Tại lúc ấy còn vô tư và ngây thơ quá ai biểu ..yêu sớm làm chi ..?? May mắn cho anh Võ Châu Phương và anh Quế Minh không yêu sớm nên có thời gian mà lo cho sự nghiệp. Đúng không?
Kiều Oanh người bạn chung trường, người bạn thân thiện vui vẻ của tràng nhà ơi!
Cám ơn bạn, đã đọc và viết những lời phản biện đầy tình bạn và lòng thiện cảm.
Chuyện trình trên chuyến đò, chỉ một thoáng qua ở người bạn, ở đây tôi đem kể lại để thấy nhiều mặt trong cuộc sống, từ học tập cho đến tình cảm, từ thất bại và phấn đấu đi tới của một thời học sinh .
Chắc bạn nói đúng, hai đứa tôi có phần may mắn không bị vướng vào tình cảm sớm nên dành thời gian cho việc học . Nhân ở đây viết tóm tắt về tình cảm nam nữ, đễ KO và bạn đọc, xem xét có đúng không và và chuyện tình của bản thân đã qua thuộc dạng nào, con cái của mình đang ở dạng nào, có thể thay đổi không .
– Chuyện tình trên chuyến đò, khi người nam nhìn người nữ có những rung cảm nhất thời gọi là cảm xúc, thường gặp , và quên đi rất nhanh không để lại trong ký ức .
– Trường hợp của tôi để ý đến một nữ sinh thời gian có dài, người nữ không biết, hoặc không đáp lại, gọi là tình đơn phương, cũng sẽ quên khi gặp một người yêu thật sự .
– Hai người cùng cảm xúc một cách mãnh liệt, rồi đến nhau một thời gian ngắn, gọi là tiếng xét ái tình, cũng dễ tan biến .
– Tình yêu thật sự của nam và nữ , là những cảm xúc đồng nhiệp được lập đi lạp lại nhiều lần, hình thành đường mòn trong võ não, đây là một tình cảm khó quên trong đời .
– Có những dạng na ná như tình yêu, nhưng thật sự không phải, người ta gán ghép, hoặc nhằm lẫn .
Theo những nhà khoa học, những psychologist tình cảm khác phái tính có rất sớm, phát triển mạnh mẽ khi cơ thể có sự hộ trợ hoc mon nam hoặc nữ . Trong tư tưởng đã hình thành về tình cảm phái tính, nhưng không hình thành, bị chặn lại do cá tính của mỗi người, do giáo dục, do những quan điểm về đạo đức, do phong tục tập quán, do moi trường chung quanh tác động . Hy vọng bạn đọc, những cha mẹ có cái nhìn đúng để hướng dãn con cái đi đúng đường .
Bạn nên nhớ trong tình yêu có một ma lực, yêu một người rồi, dù trời có đài xuống địa ngục người ta cũng sẳng sàng , chớ đừng nói chi công danh và sự nghiệp .
VCP ƠI ! Bạn có viết tình yêu có một ma lực, yêu một người rồi, dù trời có đài xuống địa ngục người ta cũng sẳng sàng , chớ đừng nói chi công danh và sự nghiệp vậy sao bạn có người yêu tuổi học trò tên T mà bạn nở lòng nào để bạn nầy sang ngang . Mỗi khi đề cập lại chuyện nầy (nói chuyện chơi cho vui thôi vì bây giờ ai cũng có gia đình rôi) thì bạn T nói tại anh ấy lo sự nghiệp mà quên em cho nên em mới đi lấy chồng . Hỏng tin bạn email cho người ấy hỏi thử xem có đúng như vậy không ?
Anh Bình ơi lần đầu tiên tôi mới biết tôi có người yêu lúc học sinh, chớ tôi biết chỉ thương thầm người ta, người ta còn không biết, Quế Minh cũng không biết, làm sao anh biết được . Một điều chắc chắn ở nơi tôi, tình anh chị em, tình bạn và cả tình yêu tôi luôn giử một cách trân trọng, người quay lưng với tôi, chớ tôi không có quay với người . Khi nói một tiếng thương thì suốt cả đời không quên .
Anh Trần Bình ơi, anh VCP có nói “Trường hợp của tôi để ý đến một nữ sinh thời gian có dài, người nữ không biết, hoặc không đáp lại, gọi là tình đơn phương, cũng sẽ quên ……” , Chắc lúc ấy tình yêu của anh VCP chưa có con “ma lực” …lưỡng hiện diện, nên ảnh mới để người yêu đi lấy chồng đó thôi.hihih..đúng hông anh VCP ?
Kiều Oanh ơi! Cho tôi gọi một tiếng bạn thân . Bạn hiểu tôi, những lời gớp ý xưa nay của bạn, tôi cũng không quên .
Chào Võ Châu Phương,
Lúa tui không có trình độ thưởng thức love story nên ít có ý kiến