Lời trăn trối của mẹ. Chương 1: Giã biệt người thương( Phần 2)

Ngày đăng: 5/01/2013 12:57:54 Sáng/ ý kiến phản hồi (10)

  

             Ánh nắng bình minh xuyên qua muôn ngàn cành cây ngọn cỏ, mùi hương hoa bưởi, hoa cam thoang thoảng làm chàng học trò khoan khoái, quên đi cái mệt mỏi của một đêm thức khuya. Cảnh cũ hiện ra trước mắt chàng, hàng dâm bục làm hàng rào được cắt tỉa thẳng tấp, ở giữa nhô cao lên hình vòng cung làm cổng, lối dẫn vào nhà thầy được trồng nhiều cây kiểng hình thù thật đẹp mắt, ở một góc sân còn có hòn nam bộ trông vừa nên thơ vừa hùng vĩ có cảnh núi non trùng điệp thu nhỏ lại. Ở đây quen thuộc đến nổi, chàng có thể nhắm mắt tìm ra được cặp sim rừng với thế phụ tử giao chi, hoặc chậu mai chiếu thủy với thế ngũ nhạc…Tuy quen thuộc như thế, mỗi lần vào đây có một cảm giác đặc biệt, cảm giác lạc vào một thế giới yên tịnh, thanh bạch là thế giới của thầy Chương, không tìm được ở nơi khác. Mỗi vật, mỗi cây ở đây mang ấp những kỹ niệm của thời chàng đi học.  Cánh cửa mở rộng, Kim Tiền nhìn vào trong nhà không thấy ai, nhìn cạnh kệ sách không thấy chiếc gậy khắc hình con rồng, chàng biết thầy đi vắng, vậy Hương Giang đang ở đâu để cửa mở như thế nầy, chắc nàng ở bên hồ cá sau nhà. Chàng nghĩ trò chơi hú tim xem nàng phản ứng như thế nào, nghĩ vậy, chàng đặt những thang thuốc bổ được gói kỹ trong tờ giấy nhật trình để trên chiếc bàn mây trong hiên nhà,  rồi im lặng, nhè nhẹ đi vòng qua hướng tây bên hông căn nhà, nơi đây trồng nhiều bưởi, cam và quít có hàng có lối, dễ đi, chàng đi thẳng ra phía sau, dẫn không thấy bóng dáng của nàng. Bổng nghe tiếng động chàng rón rén đến, thì nàng ở phía đông căn nhà, đang vô đất phân cho giàn khổ qua, chàng không lên tiếng dội nắp sau giàn mướp để quan sát. Chàng bất giác giật mình, quả đúng lời chi hai nói, Hương Giang bây giờ lớn rồi, dáng rất thanh thanh, cao cao, khuôn mặt hình trái son trắng hồng quả thật xinh đẹp, đôi mắt mơ huyền mang nét buồn u uẩn của cô gái sông hương dễ in sâu vào lòng người, một thời gian ngắn không gặp, em đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp đầy sức sống, thảo nào lắm chàng trai để mắt đến. Không biết lần chia tay đi học nầy trở về em còn ở đây không, nghĩ đến đó làm cho lòng chàng nao nao. Hương Giang cho một ít phân cỏ mục vào góc khổ qua, rồi đứng lên đi ra cổng, dường như đang trông đợi ai, không thấy người đến nàng quay lại tiếp tục công việc, rồi lại thỉnh thoảng quay mặt nhìn ra hướng cổng. Tiền mỉm cười không ngờ tay bón phân cho dây khổ qua, mắt để ngoài cổng,Tiền đến gần sau lưng nàng rồi, nàng vẫn không hay biết, nàng định quay đầu nhìn về hướng cổng, chàng liền đưa tay vổ nhẹ vào vai nàng, la lên : – Ý hù!  Hương Giang kinh hoàng hét lên một tiếng vì giật mình, nàng cứ ngở với sự quan sát của nàng không một ai qua được cổng, thế mà có người ra được phía sau. Mặc dầu biết không ai khác anh chàng học sinh nầy, nàng cũng giật mình.  Thấy Hương Giang sợ đến xanh cả mặt, chàng có vẻ ân hận cho việc làm trẻ con của mình, nên lên tiếng :- Anh xin lỗi Hương Giang! Anh xin lỗi !  Hương Giang tin chắc hôm nay Tiền đến đây để thăm cha, nàng thức dậy sớm nấu nồi chè đậu đen để đãi chàng, ăn chè đậu hy vọng chàng học hành luôn thi đậu, và nàng cũng muốn chàng ăn chè đậu đen để từ đi bùa ngãi không cô nào bỏ bùa mê chàng được. Nồi chè đã nấu xong mà không thấy bóng dáng Tiền, chờ đợi thật là một hình phạt thật khó chịu, thôi đi làm cái đó hay hơn. Quả anh chàng học trò tinh ranh thật, nàng đã để mắt như vậy anh vẫn lẽn vào được, dù gì nhân vật nàng chờ đợi cũng đến rồi, nên nét mặt nàng vui hẳn:- Anh Tiền đến chơi .- Hương Giang nè ! Anh bắt quả tang rồi nhé! Em đang trông đợi ai phải không? Nói thiệt cho anh biết ! Huơng Giang nghe Tiền nói nàng cảm thấy e thẹn, nàng nghĩ Tiền đã nấp đâu đó biết hết hành động của nàng, biết luôn ý tưởng của nàng, thật là xấu hổ, phải nói thật với ảnh:- Dạ!  Kim Tiền không biết nàng đang đợi ai, chàng chỉ nói câu đó, sao đành thay đổi như thế, đôi má hồng hồng, đôi môi mộng đỏ thật hồn nhiên dễ mến gì đâu. Người ta nói con gái mặt chuyển sang hồng là đang muốn chồng, nghĩ đến đây chàng không dám suy nghĩ tiếp nữa, và không dám hỏi tiếp là em chờ ai, đành chuyển hướng :- Thầy đi đâu rồi em?  Người con gái Việt Nam mới lớn thường có lòng tự trọng và tính làm cao, càng đẹp, càng có nhiều chàng trai để ý đến thì càng làm cao; mặc dầu có thương yêu người con trai nào cũng bao giờ thố lộ trước và cho như vậy là đành mất phẩm giá của mình. Hương Giang con một thầy giáo, nàng càng phải giử tư cách, nàng tưởng Tiền biết được nàng đang trông chờ chàng nên e ngại nhưng vui trong lòng, vả lại hôm nay không nói được những gì dấu bấy lâu, mai mốt anh đi lên Vĩnh Long đâu còn dịp nào để thố lộ. Chàng đã đi gần đến đích để nàng nói lên tâm sự của lòng, tự nhiên chuyển đề tài, thôi hãy trả lời ảnh trước, sau đó tìm cách cho ảnh thố lộ lòng của ảnh.- Cha em đi thăm bạn, cha nói sẽ về sớm. Anh tìm cha em có chuyện gì gấp không?- Không có gấp, anh đến thăm thầy, muốn từ biệt thầy trước khi anh đến Vĩnh Long học. Nghe câu đến Vĩnh Long, lòng nàng buồn vô hạn,  nổi buồn không biết từ đâu mang đến, một nổi buồn vô cớ, nổi buồn nầy biểu hiện rõ nét trên khuôn mặt ngây thơ của nàng. Tiền là người tinh mắt, nhận ra ngay, bình thường đôi mắt nàng có nét buồn, nay đôi mắt thật là u buồn, nên nói:- Anh đến Vĩnh Long học, Hương Giang phải vui cho anh, sao em lai buồn.- Em cùng không biết tại sao em buồn. Nàng yên lặng một thoáng nhìn mặt chàng và nói tiếp:- Em nghĩ mai đây còn buồn hơn, con rạch nhỏ nầy, đồng ruộng nầy, và những hàng cao sẽ lặng lẽ, sẽ hiu quạnh khi anh đi vắng. – Chắc em suy nghĩ như lần trước, như lần anh ra chợ Bạc Liêu học, em sợ mấy cô gái ngoài chợ bắt cóc anh, rồi em mất đi người bạn.- Dạ không! Lần nầy em không sợ mấy cô bắt cóc anh.  Em nghe nói con gái Vĩnh Long đẹp lắm, con trai các xứ đến đó quên lối về.  Anh ở đó học một thời gian anh sẽ quên đi hàng dừa nước, quên đi bông súng trong đầm, quên đi dân làng Phú Đông. Kim Tiền nhìn đôi mắt vừa đẹp vừa u buồn của nàng, chứa bao nổi niềm tâm sự, những nổi niềm ẩn sâu trong đáy lòng, chàng không biết đến và hiểu hết được. Chàng cứ ngở đi học Vĩnh Long quá xa, sẽ ít đến đây gặp nàng nên nàng buồn, thôi nhắc chuyện xưa cho nàng vui, và nói cho nàng yên tâm chàng không bao giờ quên cô con gái dễ thương của thầy:- Em bảo anh quên à! Vậy chớ cô bé nào nước mũi chảy lòng thòng , đứng núp cánh cửa lén nhìn anh khi tía anh đưa anh vô đây xin học. – Anh lại nhớ chuyện xấu của em.  Kim Tiền lại nói tiếp:- Anh bị thầy phạt quỳ gối phơi nắng, cô bé nào đội nón lá đứng che nắng cho anh bị thầy mắng.- Anh lại ghẹo em phải không?- Em nói là anh quên, anh nhắc em lại không chịu.  Hai người đi song bước như đôi tình nhân từ từ ra phía trước, qua những bóng cây, giờ có ánh nắng chiếu, vật gì trên mái tóc nàng phản chiếu với ánh sáng đập vào mắt Tiền chiếc kẹp.- Chiếc kẹp nầy lâu rồi anh không thấy em cài lên tóc.-Chiếc kẹp nầy em quý lắm, lúc nào em cũng muốn cài nó lên tóc, em lại sợ nó hư nó phai màu  nên cất kỹ, ngày nào em vui hoặc em buồn em mới đem ra cài.- Khi đến chợ Giãng, anh sẽ tìm mua cho em một cái kẹp khác, kỳ nầy anh sẽ mua một chiếc kẹp thật đẹp tặng cho em.- Không đâu anh, dù sau nầy em có bao nhiều chiếc kẹp, dù những chiếc kẹp mới có đẹp đến đâu cũng không thế nào so sánh chiếc kẹp nầy. Một cái kẹp mà anh bỏ công thời gian đi từ đây ra chợ Bạc Liêu rồi về chỉ mua chiếc kẹp để làm quà cho ngày sinh nhật em. Sau khi nhận chiếc kẹp nầy, và biết chuyện anh đi mua, em vui mừng đến nổi đêm đó em không ngủ được và em nói với lòng mình rằng em sẽ không nhận bất cứ chiếc kẹp nào nữa từ những người con trai khác, em có nhận, thì chỉ nhận của riêng anh. Anh có hiểu lòng em không anh Tiên? Tiền nghe giọng nàng nói rất ngọt ngào chứa đựng tình cảm thiết tha, dường như có ma lực nào đó cuống hút anh, chàng trả lời:- Anh hiểu !  Hương Giang nhìn đôi mắt, cử chỉ của chàng biết là anh không hiểu ý của nàng,  những lời nói ngọt ngào tha thiết như vậy, ít ra chàng phải nhìn bằng đôi mắt tình tứ, hoặc vuốt mái tốc của nàng mới hợp tình. Chàng chỉ nói anh hiểu; tức chàng không hiểu gì cả. Hương Giang muốn biết Tiền nhìn thế nào về nàng, để nàng yên tâm, nàng sẽ tiếp tục mang những hy vọng của năm tháng chờ đợi, nàng nhìn Tiền với cô gái đang yêu và hỏi :- Anh Tiền, em có phải cô gái xấu lắm không anh, quê mùa lắm không anh?- Không đâu Huơng Giang, anh đến huyện Phước Long, rồi chợ tỉnh Bạc Liêu anh không thấy ai xinh như em, em là cánh hoa mỹ miều mà trời đất ban cho xứ sở nầy, mà người con trai nào cũng mang về nhà để nâng niu. – Anh chỉ nói cho em vui.- không phải nói cho em vui, đây hoàn toàn là sự thật, đó là những nhận xét bằng lòng của anh, chị hai của anh cũng thấy như vậy và con trai huyện Phước Long nầy cũng thấy như vậy. Anh nghe nói nhiều con trai nhà giàu có, nhà có quyền chức, đã nhờ mai mối để hỏi cưới em. Anh thì luôn nhớ đường về, nhưng anh sợ về làng Phú đông nầy không còn gặp em nữa. Người con gái nào lớn lên cũng vui khi nghe người ta khen mình đẹp, cũng hảnh diện khi ra ngoài đường được nhiều chàng để mắt đến, Hương Giang vui không phải lời khen của chàng, vui vì anh Kim Tiền luôn nhớ đường về thôn làng và mong gặp lại nàng. Trong tư tưởng yêu thương, khi thương nhớ mơ mộng về một người, người đó cũng nghĩ người tình cũng đang nghĩ đến mình. Anh Kim Tiền nói không muốn có một chuyện tình buồn như Lan và Điệp, còn Hương Giang lại nghĩ khác dù phải đi tu như Lan, nàng cũng muốn chính miệng người yêu mình nói tiếng yêu thương, nàng muốn được sự ngọt ngào của hương vị tình yêu rồi mai nầy có khổ nàng cũng cam chịu. Chắc anh Kim Tiền lo học, lo cho nàng nên anh không nói gì, hôm nay nàng khẳng định cho chàng biết :- Dạ có! Có nhiều bà mai đến thưa chuyện với cha, cha em bảo tùy ở em, cha không có ép.  Em đã chứng kiến anh Đình Quân và chị Kim hương yêu thương nhau như thế nào, rồi anh chị chọn nhau làm vợ chồng, đang sống hạnh phúc.  Em nghĩ em cũng như vậy, em sẽ chờ người em thương dù phải chờ suốt cả đời nầy.  ( Mời đọc giả theo tiếp chương 2 : Người đàn ông khóc vợ trong chương nầy nhắc lại mối tình của công tử con nhà giàu Trương Đình Quân, và cô gái vùng quê, một người sống ở huyện Phước Long, một người sống trong làng Phú Đông duyên cớ nào họ quen nhau đi đến yêu nhau và cưới nhau một chuyện hi hữu xẩy ra trong thời đó ).    

     Hải Vương

    H1

    H2

     H3

 

 

 

   

Có 10 bình luận về Lời trăn trối của mẹ. Chương 1: Giã biệt người thương( Phần 2)

  1. KiềuOanh nói:

    Cái anh chàng Kim Tiền này không biết hay giả vờ không biết cô Hương Giang có tình ý với mình? Tại sao anh ta nhiều lần muốn đánh lạc hướng và không tạo điều kiện cho Hương Giang thổ lộ nổi lòng của cô? Hay là anh ta có hứa hẹn với ai rồi? KO chờ Hải Vương cho biết đây.

    •  Kiều Oanh, Lúc đó đang chuần bị đến VL học, dù có yêu đi nữa cũng cũng phải kiềm lòng, vả lại anh ta sợ chuyện tình Lan và Điệp lặp lại, bạn nghĩ có đúng không? Nếu bạn đóng vai KT thì bạn sẽ ứng sử ra sao?

    • KiềuOanh nói:

      Nếu Kim Tiền yêu Hương GIang thật sự thì chàng sẽ chấp nhận mối tình này , Hải Vương có biết chỉ có một vài người khá “đặc biệt” mới kềm lòng mình như thế. Hoặc họ lấy lý do ấy để biện minh cho những việc xảy ra về sau.KO chỉ sợ sau này anh chàng Kim Tiền phải hát câu : ” …Ngày xưa tiếc sao mình không ngỏ? Để rồi chiều nay mình đâu thấy cô liêu.Ván kia bậy giờ đóng thuyền rồi , Có còn gì đâu nữa, thôi đành hẹn trong mơ…!!”( Lời bài hát “Yêu một mình” của Trịnh Lâm Ngân). Người con gái chỉ có 1 thời , nàng có thể dành cả đời cho một lời hứa hẹn, nhưng khó có thể kiên nhẫn đợi chờ những việc “hư vô”. 

      • KO thân, HV rất đồng ý về lý giải của bạn,con gái chỉ có một thời phải biết tận dụng mà tìm cho mình một người bạn đời vừa ý, xin bạn đừng quên điều đó, đùng để mình 80 tuổi rồi trách bảo tôi không nhắc bạn. Người ta cảm thấy xót xa cho người đẹp Trình Anh, người đẹp kều diễm chỉ sau Tiểu Long Nữ vì yêu anh chàng Dương Qua mà quên đi tìm cho mình người tình, cũng giống như Quách Tường vừa đẹp vừa thông minh lẫn tài năng cũng yêu DQ mà phải đi tu quên đời.
         Chuyện xưa nay đề cao đến nữ, chuyện nầy của HV sẽ đề cập một chuyện hiếm nói về nam, một người đàn ông thương yêu vợ mình, đến vợ chết ở vậy nuôi con trong chương đề người đàn ông khóc vợ. Xin KO và đọc giả xem phần tiếp theo.

  2. Tám Vũ 78 nói:

       Anh chàng Kim Tiền không biết có đùa giởn với tình yêu của Hương Giang hay không?.  Đến Vĩnh Long học có đùa giởn, mưu mô với những cô gái Vĩnh Long hay không?. 

    • Anh Tám Vũ thân, về con người khó mà đánh giá được tình cảm; nhưng thông thường những nhà khoa học, những người có lý tưởng sống, họ thường có một tình yêu chân chính, không đua cợt. Trái lại những thanh niên lo ăn diện, lo hình thức bên ngoài, lời nói ba hoa, yêu cô nào cũng bão:  “Em làngười yêu duy nhất của anh” những người đó trong phân loại của tâm lý học gọi tiếp nghệ sỉ thường đua cợt với ái tình. Khi là tình yêu thật sự xa nhau họ sẽ nhớ nhau, có những tình cảm khi xa nhau rồi mới nhận biết , Dương Qua và Tiểu Long Nữ họ ngở là tình thầy trò nhưng xa nhau rồi họ mới biết đó là tình yêu. Xin anh đọc tiếp để biết của Kim Tiền.

  3. PhiRom nói:

    Một thời vàng son của tuổi học trò, tình yêu thật đẹp và trong sạch, nếu tôi là chàng Kim Tiền thì cũng xử lý như thế, đang thời cắp sách, học hành là chính có yêu cũng cố dằn lòng, chờ công thành danh toại tính sau, hứa hẹn thì không dám, nếu có duyên nợ thì gặp nhau thôi, chẳng may đường công danh không thành thì chàng KT sao dám về quê để nhìn lại nàng, nếu đánh giá chàng KT có quá vội vả không? hoạc KT không đổ đạt nàng có ưng chàng không, đa số con gái chọn công danh sự nghiệp mà, rất nóng lòng được xem kết quả tiếp theo. Rất cám ơn bạn Hải Vương

    •  Chị Phirom nói đúng, về tình yêu tùy người, những người bồng bột yêu dễ dàng, và chia tay cũng dễ dàng; còn người họ thận trọng trong tình yêu, nói yêu là dễ đừng để người yêu của mình rơi nước mắt, đừng để người yêu của mình khổ trong cuộc chia tay mới là khó. Trong xã hôi ta không ít những thanh niên lợi dụng chữ tình yêu, họ chỉ thực hiện những ham muốn những đồi hỏi của thể xát thật chất họ không yêu. Cám ơn chị đưa ra ý tưởng hây và thực tế cũng có nhiều người làm như chị nói.

  4. Nguyễntuyết nói:

    NT thì nghỉ rằng, chàng trai KT này quen HG trong bối cảnh trung gian là ông thầy giáo , chớ tình cảm này không phải anh có duyên cơ tự tìm gặp , cái cảm tình này chỉ ở mức mến thương và quí trọng mà thôi , KT chưa đạt được chữ yêu thật lòng  , còn nàng HG thì thật lòng yêu KT bằng những hành động thật cụ thể cũng như lời nói và bằng giác quan thứ 6  HG tự nhận xét biết KT không hiểu hay lờ đi không hiểu ý  nàng. Câu chuyện này sẽ kết thúc như thế nào thì HG hoàn toàn không có lỗi , vì không thể mãi đợi chờ với 2 chữ ” Hư Vô ” mà KO nói… trong chuyện tình cảm thì thật là khó nói và thật là éo le , vì thương mà còn suy tính đắn đo , vì yêu mà chậm chạp thốt lời . Còn nưã nè , thương mà không dám nói thẳng với nàng , phóng tin qua bạn bè thì con gái trung thục mà thẳng thắn thì ngu sao mà chờ đợi cái mông lung. Ttrong đám bạn bè trang lưá , nhiều chàng để ý thương 1 nàng , hoặc có nhiều nàng cùng thương thầm 1 chàng  đó cũng là chuyện nhỏ,, đàn ông mà mạnh dạn nói trước với nàng thì coi như thắng chắc trước 72 phần dầu rồi , chớ đợi khi nàng đã đính hôn rồi , giựt mình chạy đến kêu nàng hãy từ hôn đi ,không biết tui thương sao , thì e rằng đã trể rồi…phải hong em KO . nhưng mà chuyện tình cảm thường éo le sóng gió mới thành chuyện dài nhiều tập, phải hong Võ Châu Phương?.

    •   Chị Nguyễn Tuyết không ngờ chị phân tích rất là tỉ mỉ, và cho thấy một khía cạnh tâm lý của phái nữ. Có một đàn anh đi cua một người bạn chung trường, cô nầy thuộc hoa khôi nhiều chàng đi theo tỏ tình với mọi hình thức từ thư từ rồi tặng quà … nhưng ông anh đó chỉ gặp chị đó nói thẳng vào vấn đề : tôi thật lòng yêu cô, vậy mà anh ta lại được cổ. Sau nầy hai người trở thành vợ chồng, thành ra chị kết luân 72% thắng, đệ thêm 1 thành 73%. Chính chổ em không dám nói để rồi một ngày thấy người ta đi ngoài đường có đôi mình lại đau khổ, chuyện tình sẽ viết một ngày gần như lời đã hứa với chị Phương Nga.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Các bài viết mới khác