Gánh hàng Xuân của Yên dạ Thảo
Yên Dạ Thảo cho trang nhà đọc Gánh hàng xuân với ngàn hoa tươi nở, có nụ cười buồn và giọng thỏ thẻ của cô gái đáng yêu rằng: “Chợ không bày bán trầu cay ngày nào” nhưng ngầm cho biết “ Vắng trầu buồn bã vườn cau “. Bởi,” Từ ngày em bước theo chồng/ Buồn như hoa tím trên dòng sông xanh “. Một hình tượng đẹp và buồn không thể không nhớ đến bông lục bình trôi trên sông – Chưa hết, ” Vườn trồng cải đắng nấu canh”…để gặp người xưa gọi lại tên mà ngỡ ngàng… Một ẩn ý sâu sắc xoáy vào lòng người. YDT kín đáo thay người nói mà như thoát ra tự lòng mình ” Hàng hoa rộn khách…hàng nầy vắng im “.Một chút nữ tính đọng lại và ám ảnh…( PT )
Gánh Hàng Xuân
Đón xuân rộn rã lòng người
Muôn hoa tươi nở mĩm cười với ai
Bướm vàng khoe cánh vờn bay
Chợ không bày bán trầu cay ngày nào
Vắng trầu buồn bã vườn cau
Vôi hồng nhớ lá …. nhuộm màu sắc không
Từ ngày em bước theo chồng
Buồn như hoa tím trên dòng sông xanh
Vườn trồng cải đắng nấu canh
Thiếu buồng cau chát trầu xanh úa tàn!
Giao mùa chuyển gió xuân sang
Người xưa gặp lại ngỡ ngàng gọi tên
Mấy mùa đong nhớ lấy quên
Bán dòng dư lệ ưu phiền vì ai
Gánh sầu ra chợ mỗi ngày
Hàng hoa rộn khách … hàng này vắng im!
Yên Dạ Thảo
Yên Dạ Thảo ơi , bài thơ hay quá , NT kết câu này nè.. .
Người xưa gặp lại ngỡ ngàng gọi tên
NT xin tiếp nhe
Mười năm sau đó tình cờ gặp
Gặp lại người xưa bổng giựt mình
Theo thầm cho tới ngỏ nhà em
Chỉ hỏi 1 câu ” Có hạnh phúc không ”
Em vô tình hỏi sao lạc bước tới đây
Tôi noí rằng tôi đã chuyển nghề
Nghề mua đồ cổ tại quê này
Nàng mời tôi vào nhà uống nước
Uống cả 2 ly chưa đã khát
Mỉm cười nàng hỏi có khoẻ không
Tôi nhìn em mà chẳng trả lời
Chỉ hỏi lại em sống thế nào
Anh xuống đây tìm mua đồ cổ
Em vô tình hỏi lại tôi
Đồ cẩn sa cừ làm sao anh biết giá
Ruỉ lỗ thì sao kiếm được tiền
Tôi rằng đồ cổ này vô giá
Mua hoài không được chắc tạ từ
Vô giá mua hoài mua không được
Đành phải ra về với tong khai
Nàng gọi chồng ra tiển tôi về
Chồng nàng lịch sự và phong nhả
Thôi nhé từ đây xin giả biệt
Nàng voí chúc tôi chỉ 1 câu
Anh à về cưới vợ đi nhe
Tôi nghe tim vở và đau nhói
Vẫn nhớ tới em đã 10 năm !!!
Nỗi Buồn Xuân
Mùa Xuân tạo hoá tặng người
Đó đây rộn rã nụ cười của ai
Hôm nay thấy khói chiều bay
Gợi tôi một nỗi chua cay thuở nào.
Vôi trầu nhai với miếng cau
Đôi môi đỏ thắm đẹp màu phải không?
Thấy em cười nụ bên chồng
Thuyền tình lướt sóng đẹp dòng sông xanh?
Cô đơn ngồi lặng thâu canh
Thương tình yêu chết màu xanh phai tàn
Tết về én báo Xuân sang
Mộng du anh chợt ngỡ ngàng gọi tên.
Bao năm tình ấy tưởng quên
Vẫn trong tiềm thức ưu phiền nhớ ai
Một đời tôi khổ từng ngày
Muốn thét cho nhẹ lòng này! Cố im!
NHA
January 16, 2013
NT mến,
NT chỉ kết 1 câu “Người xưa gặp lại ngỡ ngàng gọi tên!” mà ra được 28 câu thơ! Cám ơn NT dành thời gian đọc và họa lại bài thơ of YDT nha!
Anh NHA ơi,
Bài thơ họa của anh thật là buồn! YDT rất thích 2 câu cuối:
“Một đời tôi khổ từng ngày
Muốn thét cho nhẹ lòng này! Cố im!”.