NGƯỜI THẦY THUỐC ĐÓNG KỊCH (Phần 1)

Ngày đăng: 20/09/2012 01:54:33 Chiều/ ý kiến phản hồi (4)

 

Trong những năm hành ngành y, vừa làm phẩu thuật vừa phụ trách giảng dạy, có lúc cầm dao mỗ, có lúc cầm viết, cũng có lúc do yêu cầu học sinh phải viết kịch cho các em diễn; nhưng có một lần thật là thú vị, tôi cùng bệnh nhân diễn một vỡ kịch. Câu chuyện xẩy ra cách đây nhiều năm ở Trà Vinh , nhưng đến giờ tôi vẫn nhớ xin chép ra đây để chia sẻ cùng các bạn.

 Vào một buổi trưa tại phòng mạch tư của tôi, phòng mạch sắp đóng cửa, có nguời đàn ông trung niên dìu vợ vào khám bệnh, ông nhìn biết tôi đang dọn dẹp chuẩn bị nghỉ, ông vẫn hỏi:

– Bác sỉ còn giờ khám bênh không?

 Thấy nguời vợ, ông đang dìu trên tay, thật là yếu ớt, người mệt mỏi, môi tím đen, da mặt xám xịt, hơi thở thều thào, duờng như không còn sức để đi tiếp nữa. Thấy tình cảnh nầy  tôi không nở nào từ chối.

 – Anh hãy đưa chị vào giừong, để tôi khám.

 Qua tìm hiểu bệnh sử mới biết, chị đang bán ngoài chợ Trà Vinh thì ngất xỉu, kêu xe xich lô chở vào bệnh viện, xe đi được một đoạn đường gần phòng mạch của tôi thì chị tỉnh lại, chị không muốn vào bệnh viện, thế là bác tài chở đến phòng mạch của tôi. Bệnh của chị đã lâu ngày, đã tích cực chữa với nhiều thầy, nhưng bệnh cứ tái đi tái lại. Chị thường bị ớn lạnh, thường thấy ác mộng trong đêm ngủ, như thấy té sông, thấy có người trói tay chân rồi thả xuống sông, mỗi khi thức giấc người lạnh run. Do vậy mà người nhà sợ chị bị yếm, bị ma quỷ nhập nên gia đình đưa chị chữa ở thầy buà, thầy cúng, bệnh lại nặng hơn. Nay nghe lời khuyên của chú xích lô đến một bác sỉ trẻ với hy vọng sẽ gặp phước chủ- may thầy, mong cha khỏi bệnh.

 Tinh thần của chị yếu ớt, bệnh lại nặng, trong tình trạng thế nầy tốt nhất cho chị là đi nằm bệnh viện, để chẩn đoán chính xác, để điều trị có kết quả, nên tôi nói:

– Tạm thời, tôi chích thuốc khỏe cho chị; chị nên vào bệnh viện đễ xin chữa trị.

 Hai vợ chồng nhìn nhau, trao đổi tính hiệu nào đó, rồi chị nói:

– Tôi muốn BS chữa cho tôi.

   Nhìn đôi mắt của chị, đôi mắt cuả một người đang cầu cứu, đang đặt một niềm hy vọng ở thầy thuốc. Lòng tôi có một cái gì đó cảm thông với chị, tôi nghĩ phải làm tất cả những gì mình có thể để giúp được chị. Tôi nói với chị với tấm lòng:

– Chị hãy yên tâm! Bằng mọi cách tôi phải tìm ra bệnh để chữa.

 Anh chị nhìn tôi với đôi mắt đầy thiện cảm, anh nói:

– Bệnh bà nhà tôi thấy tội lắm bác sỉ ơi! BS hãy cố gắng giúp cho bả, tui rất biết ơn.

– Anh đưa chị đi chụp hình phổi, và thử máu. Chiều anh chị trở lại, mang tất cả cho tôi.

 – Mấy giờ phòng mạch BS mở cửa lại?

 – 4 giờ 30 chiều, nhưng anh chị hãy đến 7 giờ 30 tối, Lúc đó tôi có thời gian, chúng ta bàn cách điều trị cho chị.

 Tối hôm đó, anh dùng xe vespa chở chị đến, cũng như buổi sáng, anh âu yếm dìu vợ vào; Còn chị dùng lời lẽ rất nhẹ nhàng êm dịu nói với chồng, cách xử sự hai vợ chồng nhau làm cho tôi mến mộ.

 May mắn cho tôi, trên hình chụp quang tuyến đã thấy rõ hang lao, ở vị trí phần dưới của phổi, thường vị trí nầy hiếm gặp, và triệu chứng lâm sàng không rõ ở giai đoạn đầu, do vậy các thầy thuốc khác không chẩn đoán ra. Bệnh lao phổi ngày nay có một số thuốc đặc trị và hiệu quả. Tùy hoàn cảnh kinh tế gia đình mà chọn phát đồ thích hợp, đễ đở tốn kém, nguời bệnh có thể đến trạm chống lao ở địa phương xin điều trị, sẽ đuợc cấp thuốc miẽn phí; nhưng anh đã chọn một phác đồ tốn kém nhất, có hiệu quả nhất để chữa cho vợ mình.

 Chị bị bệnh lâu ngày, cơ thể suy kiệt, ăn uống kém, trong tình trạng như vậy dùng thuốc chửa lao ngay thường sẽ làm bệnh nhân khó chịu dưới sự hoành hành của thuốc, bệnh nhân sẽ đặt nghi vấn về cách điều trị của người thầy thuốc. Muốn tránh điều nầy, thuốc vào cơ thể con người dù bằng đường uống hây bằng đường tiêm chích, không thể nằm yên một chỗ, phải được chuyển đi đến nơi cần điều trị. Trong cơ thể chất đạm(Protein) thường dùng chuyên chở thuốc.

 Ăn uống như chị, không đủ phải cần truyền dịch chứa nhiều đạm, Chị cần vừa nâng tổng trạng vừa điều trị, đây là điều trị tốn kém ở giai đoạn đầu. Anh không màng đến việc hao tốn tiền bạc, chỉ quan tâm sức khỏe của vợ. Mặc dầu tốn kém, anh lúc nào cũng vui vẻ, đông viên chị, nhắc nhở chị uống thuốc đúng giờ theo phác đồ.

 Sau thời gian ngắn, chị phục hồi ngoài sự tuởng của gia đình và tôi. Chị khỏe lại, tin thần rất tốt, nguời vui vẽ, da hồng hào, môi luôn nở một nụ cười hiền từ khi gặp tôi. Anh cho biết chị có da có thịt hơn trước và lạc quan hơn, yêu đời hơn. Hai vợ chồng đối đãi như đôi tình nhân, thật là ngọt ngào, thật là hạnh phúc, cả hai tôn trọng nhau hết mực. Anh chị rất quý tôi, chúng tôi xem nhau như nguời thân, anh chị đã giới thiệu cho tôi nhiều bệnh nhân mới.

 Bệnh của chị lúc nầy chỉ cần kiểm tra một tháng một lần là đủ, nhưng anh chị rất tình cảm, thường ghé qua trò chuyện với mẹ tôi, thỉnh thoảng còn mùa đồ ăn mang đến.

 Bổng một tháng trôi qua không thấy hai nguời ở đâu, mẹ tôi nhớ và nhắc nhở. Đến ngày lấy thuốc chỉ có một mình anh đến, tôi hỏi thăm về chị, anh trả lời:

– Bà nhà tôi cũng khỏe.

 Trả lời không mạnh miệng, nét mặt không vui, làm cho tôi có cái gì đó không yên tâm. Sau đó một tuần, khoãng 8 giờ tối anh đưa chị đến khám bệnh. Chị có vẽ mệt mõi, chung quanh mắt thâm quần chắc nhiều đem không ngủ, nguời ốm đi, đặc biệt không còn nụ cuời trên môi. 

 Tôi khám bệnh một cách tỉ mỉ, không phát hiện một bênh tái phát, cũng không phát hiện bệnh gì mới, chỉ có tinh thần không ổn định đang lo buồn chuyện gì. Quan sát là một trong những chức năng của thầy thuốc, tôi phát hiện hai vợ chồng có sự thay đổi; nhưng anh chị không nói tôi cũng đành chịu; thấy hai người buồn, tôi cũng chẳng vui. Để tốt cho chị, tôi đề nghị:

– Anh nên đưa chị đến bệnh viện Hồng Bàng khám bệnh làm kháng sinh đồ!

Nguời vợ cuối đầu, còn nguời chồng nhìn mặt tôi hỏi:

– Sao phải đi bệnh viện hả BS?

– Tôi khám cho chị không phát hiện bệnh tái phát; nhung tổng trạng của chị kém đi báo hiệu cho sự điều trị của tôi không hiệu quả. Tôi muốn chị đến chỗ có trình độ, có phương tiện tốt nhất để kiểm tra lại.

      Hai vợ chồng chào tạm biệt, khi hai nguời đi khuất, mẹ tôi nói chắc ổng có bồ nhỏ, tôi không đồng ý với mẹ vì anh là một đàn ông yêu thuong vợ nhất mà tôi thấy. Mẹ tôi bảo:

 – Đàn ông thường đơn giản, nhưng ham muốn của đàn ông thì không đơn giản. Chú ấy là một mẫu nguời mà nhiều phụ nữ để ý tới.

   ( Còn tiếp)

Võ Châu Phương

Có 4 bình luận về NGƯỜI THẦY THUỐC ĐÓNG KỊCH (Phần 1)

  1.  Cám ơn anh Lương Minh rất là nhiều , đã dăng lại toàn bộ câu chuyện.
       Cám ơn anh VCP, kể lại một câu chuyện sinh động.

  2. Nguyễntuyết nói:

    Cám ơn vì đã được đọc lại tuần tự bài viết , rất là hấp dẫn và hay lắm…. cám ơn CC nhiều  và cám ơn tác giả viết bài này.


  3.           Cám ơn Mộng huyên và chị Nguyễn Tuyết có những lời lẽ nghe mát lòng người viết.

  4. Pingback: Chau Phuong

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Các bài viết mới khác