Sự tích hoa Hải Đường
Ngày đăng: 20/05/2012 10:25:46 Sáng/ ý kiến phản hồi (0)
SỰ TÍCH HOA HẢI ĐƯỜNG
Linh mục Kameli được phái tới Nhật Bản để truyền đạo thì ông không ngờ rằng ở đây có những vị thần có khả năng quyến rũ cả những cha cố đức hạnh cao. Ông thề rằng ông sẽ tránh xa mọi cám dỗ trần thế và tự hành hạ mình bằng nhịn đói và nhịn khát. Bởi vậy các thầy học của ông đều tin rằng với sự trong sáng của ông rất đáng được ơn huệ của Chúa, và Chúa sẽ giúp ông biến những người Nhật Bản lầm lạc theo đạọ
Ở Nhật Bản, trong lúc ông chuẩn bị cho công việc đại sự, chiều chiều ông lại vào rừng nhặt các rễ cây và bắt châu chấu đem phơi khô dành cho mùa đông. Phải nói rằng số lượng lớn châu chấu mà ông kiếm được là ở trên các cành của một cái cây lớn. Châu chấu nhiều đến nỗi dù ông cố bắt hết thì sang chiều hôm sau chúng lại phát triển thành bầy nhung nhúc.
Vào một buổi chiều nóng bức, Kameli dừng chân trong một làng xa, kể chuyện cho những tín đồ nông dân về giáo lý và mãi tới tận nửa đêm ông mới tới được cái cây lạ lùng kia. Mặt trăng tròn nhô cao trên đỉnh rừng, cây cối đứng im lìm, còn lũ châu chấu thì im lặng hoặc có thể vị linh mục đã quá quen với tiếng kêu ri rỉ của nó đến nỗi chẳng buồn nghe nó nữa.
Khi Kameli chắp hai tay thành kính và ngước lên trời tạ ơn Thượng Đế vì ngày qua thì trong đám lá cây bỗng vang lên tiếng cười ngọt ngào của một cô gái.
“Một kẻ tà đạo đã phái con quỷ này đến cám dỗ ta đây” – Kameli nói như niệm chú.
Sau cái khoát tay của ông, cô gái dường như hừng chí hơn, nhảy ngay xuống cành cây thấp nhất và bắt đầu huơ huơ đôi chân trắng ngay trên đầu vị linh mục.
Kameli lùi lại vài bước, chăm chú nhìn cái sinh vật kỳ dị kiạ Toàn thân nó được bao bọc một lớp xanh hòa lẫn trong màu xanh lá cây, chỉ có đôi chân trắng muốt và cái đầu có mái tóc vàng lấp lóa ánh trăng .
– Ngươi là aỉ ?
– Hi hi! Ha ha!
– Ngươi là nữ nhi ư?
Sinh vật lắc đầu quầy quậy .
– Vậy ngươi là a? Tên ngươi là gì?
– Em là Doriada, linh hồn của cái cây này! Cô gái tóc vàng thú nhận. Em đến để tạ ơn ông vì ông đã làm cho thân cây của em sạch bóng lũ châu chấu tanh hôị
Nói xong, cô gái nhảy luôn vào lòng bàn tay của tu sĩ, đoạn ôm chầm lấy ông và gắn môi vào bộ râu của ông cho một nụ hôn. Kameli lúng túng đến nỗi đáng lẽ phải đẩy cô gái rừng xanh ấy ra xa thì ông lại kéo miết cô ta lại phía mình và cứ để nguyên giây phút kỳ diệu như thế trong một hồi lâụ
– Em không thể ở lại với ông lâu hơn được nữa, Doriada thì thào, nếu không cái cây của em sẽ khô héo mất.
– Cô gái vùng ra khỏi vòng tay của Kameli và nhảy lên một cành cây xanh.
Đến lúc này vị tu sĩ mới hiểu rằng ông đã phá bỏ lời thề về sự trong sạch và ông trở về nhà trong tâm trạng đầy u uất. Biết làm sao được? Liệu ta có còn xứng đáng là một vị linh mục nữa hay không?
Cho đến tận đêm khuya lạnh lẽo, cái đầu bốc lửa của Kameli mới nguôi ngoai được đôi chút. Ông bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về những sự việc vừa xảy ra. Ông đã phá bỏ lời thề rồi ư? Người đã hôn ông không phải là một cô gái mà là một linh hồn, bởi vậy, cái hôn này chẳng đem lại niềm vui sướng xác thịt. Nàng không phải là phù thủy, nếu không nàng đã biết sợ cây thánh giá. Phải, trong kinh thánh không hề cấm chuyện tiếp xúc với thần linh, như vậy đâu có gì là phạm tội. Sau khi tự trấn an như vậy, vị linh mục thấy tự tin hẳn lên.
Nửa đêm hôm sau, bị tính tò mò thôi thúc, Kameli lại đến trước cái cây lạ, dừng lại dưới một chiếc lá to bản và cất tiếng gọi:
– Doriada!
– Hi hi! Một tiếng cười hỉ hả cất lên. Và qua tiếng lá cây sột soạt có thể đoán ra cô gái rừng xanh đang tụt xuống đất.
Ngay từ lúc trưa, vị tu sĩ đã nghĩ cách giải thích lý do ông trở lại chỗ cây này. Khi Doriada đã ngồi trên một cành cây thấp, ông không hề lúng túng thanh minh:
– Tôi đến để xem lũ châu chấu có còn quấy rối các cây của cô nữa không?
Cô gái rừng xanh than phiền: Một tên vô lại nào đó đã leo lên tận ngọn cây rồi, nếu ông bắt được nó, em sẽ rất biết ơn ông.
Kameli quấn hai vạt áo quanh thắt lưng và thoăn thoắt leo lên câỵ Một con châu chấu đã bị tóm và ông đã được thưởng công xứng đáng. Sau đó cả lũ châu cháu đã bị diệt gọn, song Kameli không hề lúng túng, nghĩ cách kiếm thêm được nhiều nụ hôn của Doriada. Mùa đông đã đến gần, không khí bắt đầu nhuốm lạnh. Trong một đêm Doriada đã nói với Kameli:
– Ngày mai ông đừng đến đây nữa. Trước mùa xuân, cái cây phải nghỉ ngơi và em sẽ cùng nghỉ với nó.
Cái tin “ác ôn” đó khiến Kameli sửng sốt. Ông sẽ sống ra sao đây nếu thiếu niềm vui hàng ngày, hàng tuần, hàng tháng, rồi nhiều tháng cứ qua đi thì sao. Còn cô em dịu dàng Doriada, hẳn nàng đang bị chết cóng trong hốc cây không, phải nghĩ ra một điều gì đó, phải làm một cái gì đấy để cứu nàng.
Giá như còn thời gian hẳn Kameli sẽ nghĩ ra được điều gì đấy, nhưng bây giờ chẳng còn thời gian để nghĩ nữa, cần phải hành động. Ông túm lấy cô gái rừng xanh, giấu dưới vạt áo rộng và đem về nhà mình. Suốt dọc đường Doriada đành câm miệng hến, chỉ khi bước vào gian phòng mà vị linh mục đặt nàng xuống giường, nàng mới kêu lên:
– Ông làm cái trò gì thế? Giờ này chắc cái cây của em đang bắt đầu chết héọ…
– Mặc cho nó chết héo. Chẳng lẽ trong rừng không còn cây nào sao ? Kameli an ủi nàng.
Doriada nói, giọng buồn bã:
Ông chẳng biết gì cả. Nếu cái cây của em khô héo thì em cũng sẽ chết.
Vị tu sĩ khẳng định: Đó là chuyện nhảm nhí, ta sẽ giải cứu nàng khỏi nơi nàỵ
Tới mùa xuân, khi các lá cây bắt đầu trổ màu xanh, cô gái Doriada cứ yếu dần và ngày gầy rộc hẳn đi. Nàng kêu la lên:
– Hãy trả em về với cây của em!
Nàng khẩn khoản nói với Kameli và ông thấy bệnh tình của này nên phải làm theo, đồng thời hy vọng không khí mùa xuân sẽ chữa cho Doriada lành bệnh.
Vị tu sĩ đưa nàng ra cây, đặt nàng ngồi trên cành cây thấp. Nàng kêu lên: Chúa ơi !Cái cây của em đã chết rồị . Thế là Kameli từ từ tan biến đi và hòa lẫn vào cây xanh: Mãi tới một ngày kia, hệt như bông hoa lộng lẫy, mớ tóc hung hung của nàng bừng đỏ lên, rồi sau đó chúng cứ lấp loáng.
– Xin nàng đừng bỏ đi, hãy nói với ta, dù chỉ là đôi lời!
Kameli thất vọng cầu xin và ông đã nghe được giọng nói yếu ớt đáp lại:
– Trên đỉnh ngọn cây kia vẫn còn hơi thở nóng hổi của cuộc sống. Ông hãy bẻ lấy một nhành cây trên đó và đem trồng ngay xuống đất. Kameli bẻ ngay một cành cây tươi và đau đớn trở về nhà. It lâu sau, từ cành cây đó mọc lên một bụi cây và nở ra những bông hoa đỏ sặc sỡ.
Vài năm sau, vị tu sĩ già từ Nhật Bản trở về Châu Âu. Ông là người duy nhất mang theo về một chậu hoa mà ai cũng phải trầm trồ. Kameli đặt tên nó là hoa Doriada nhưng người đời không thể nhập tâm được một cái từ khó đọc như vậy nên đã gọi tên hoa bằng tên vị linh mục: Kameli – Hoa Hải Đường.