CHUYỆN NHÀ BẠN TÔI
Gần đây trên trang nhà nhiều bạn viết về người mà mình ngưỡng mộ . Đọc thấy rất hay, rất thích ! Tôi cũng có những nhân vật muốn khoe cùng các bạn đây. Học chung với tôi từ đệ thất đến lớp 12 có bạn Thu Nga . Bạn Thu Nga bề ngoài không mấy đẹp, người thấp, hơi tròn, nước da ngâm đen nhưng rất có duyên ! Trong lớp hay gọi đùa là hột mít. Hột mít hiền và học giỏi , đặc biệt có giọng nói rất nhỏ nhẹ dễ thương ! Chính vì vậy sau khi đậu tú tài bạn vào học sư phạm mầm non và có một thời gian làm hiệu trưởng Trường mầm non TP Vĩnh Long . Cái nết đánh chết cái đẹp, chính nhờ vào cái nết của nàng mà anh Châu tức là chồng của nàng bây giờ mê mệt, bà già chồng ưng ý và cưng chiều hết mực , làm cho ai cũng cảm thấy ghen tỵ ! Theo chồng về Sài gòn, nhờ tài giỏi giang khéo léo mà chẳng bao lâu hai vợ chồng có cơ ngơi đồ sộ , hai đứa con thành đạt. Sau khi về hưu, hai vợ chồng mở nhà hàng tại nhà . Tổ chức nhiều tiệc buffet, nhận tiệc tại gia cho khách, công việc rất trôi chảy. Anh Châu dù lớn hơn Thu Nga tới hơn chục tuổi, nhưng rất vui tính và hay chọc cười mọi người. Bạn của vợ hay của anh đều được đón tiếp nhiệt tình . Nhà lúc nào cũng sẵn món ăn để chiêu đãi . Đi đâu cũng đi cùng, từ lúc trẻ cho đến lúc già lúc nào cũng dính nhau như sam! Đặc biệt khi bạn bè rủ rê mời mọc, dù đường đi rất xa , cách vài trăm cây số, dù chân cẳng đã yếu , hai vợ chồng cũng đến .
Gần đây nhất là họp bạn sư phạm mầm non, rồi họp bạn TPH 74 ở nhà hàng Hương Sen, về quê bạn Lê Huệ ở Tam Bình, thăm nhà MKL ở Măng Thít đều có hai vợ chồng tham gia góp phần vào sự ồn ào náo nhiệt của nhóm Quỷ già ! Sau tết, anh Châu phải vào nằm viện vì bị té võng, chấn thương cổ chạm dây thần kinh bị liệt tay chân, phải thở máy và ăn bằng đường ống . Đã qua 2 lần phẩu thuật đến nay anh đã dần phục hồi, ăn được vài muỗng cơm , bớt thở máy, tay chân đã cử động được và đang tập vật lý trị liệu. Dù vẫn còn nằm trong phòng hồi sức tích cực BV Đại học Y Dược , hơn hai tháng rưỡi Thu Nga luôn ở bên cạnh, nằm vất vưởng ở hành lang trong mùa dịch Covid . Bệnh viện chỉ cho thân nhân vào thăm người bịnh ngày có một lần. Bạn bè ai cũng thương nhưng chỉ hỏi thăm qua điện thoại vì đang thời gian cách ly xã hội . Cách đây mươi ngày, trên đường từ bệnh viện về nhà để tắm rửa, trời mưa Thu Nga bị té xe, ba sườn bị gãy , dù nhẹ nhưng cũng không thể đi lại dễ dàng . Con gái phải chăm cha thay cho mẹ nhưng không dám nói cho ba biết mẹ bị té xe! Thu Nga phải viết thư vào cho anh nói dối là bị chóng mặt rối loạn tiền đình nên phải ở nhà vài bữa (dù trước đó anh cũng thều thào bảo Thu Nga đừng vào, ở nhà giữ sức khoẻ kẻo bịnh ) . Gần mươi ngày không thấy Thu Nga vào anh rất buồn và có ý trông chờ. Con gái vào, anh bảo viết dùm lá thư để ba gửi cho má, anh mấp máy và ra dấu cho con gái viết thư tình : đại khái là thương nhớ vô vàn …! Nghe cháu kể mà chúng tôi ứa nước mắt , tình vợ chồng của hai người quá dễ thương, bút lực của tôi không tả hết ! Nếu gặp người đàn ông như vậy thì cũng nên lấy chồng các bạn hả ? Cầu mong 2 vợ chồng mau khoẻ để cùng quẩy với nhóm nữ sinh nhà Tống nhé. Tôi nhớ hoài câu nói của anh Châu : “60 năm là trọn một vòng đời, những năm còn lại là phần lời trời cho ! Hãy lạc quan yêu đời các bạn ơi !
Bài và ảnh Nguyễn Thị Việt
(NK74)
Câu chuyện nghĩa tình của ”thế giới TPH”. Cám ơn Nguyễn Thị Việt đã khắc họa hết nét đặc sắc của đôi tình nhân này. Trang nhà, có đăt bài thêm nha
Bài viết hay quá Việt ui! thật thương hai bạn Nga- Châu quá. Câu mong hai bạn mau bình phục.