CHIỀU TRÊN ĐỒI TẮT NẮNG CỦA NGUYỄN THI LIÊN TÂM
Mình từ chỗ Lan Viên cổ tích, do quyến luyến với chị Thái Kim Lan mãi…nên vội vàng từ giã lên đồi vì nắng sắp tắt. Và vì thế mà bài thơ mang tên…”Chiều trên đồi tắt nắng” Bài thơ viết khi cùng nàng thơ Ngọc Diệp Trần ( Huế) chạy lên đồi Thiên An để ngắm hoàng hôn. (NTLT)
CHIỀU TRÊN ĐỒI TẮT NẮNG
Phả một chút tím vào mây trắng bay ngang
Chợt nhớ một thời áo trắng
Đạp xe chạy vội lên đồi Thiên An
Cứ sợ Huế chiều tắt nắng
Nhưng lao xao nắng cười
Và giấu bóng mình vào bóng lá
Mùa này gió và mây lạ quá
Cứ giận hờn nhau run rẩy cả bầu trời
Em ôm vào lòng chút nắng đang rơi
Rồi chợt nhận ra nắng hình như cũng tím
Đồi Thiên An lại ngỡ đồi Gogoltha
đang rền vang tiếng chuông cầu nguyện
Áo nữ tu nhập nhoạng bóng chiều!
Mùa Hạ ngập ngừng trút lá vàng rêu
Em trút tím vào đâu khi nhớ về ngôi giáo đường xa lắc
Có một giấc mơ đã bay đi mất
“Nguời và ta sẽ quỳ trước Chúa lòng lành”
Chiều đã trôi rất nhanh
Áo tím nhòa trong khung trời tịch lộ
Và ngọn đồi đã mất hút trong bóng xanh!!!
Lại vội vàng đạp xe về Phố!
NGUYỄN THI LIÊN TÂM