CÁI ÔM … VĨNH BIỆT
Sáng nay nhận tin Mỹ Khánh, một người bạn học nữa vừa ra đi .Tôi lặng người vài giây, lòng thầm nói vô thường quá . Bất kỳ sự mất mát nào cũng có thể gây ra nỗi đau kéo dài , trong đó không chỉ là những người thân, mà còn cả việc mất đi một người bạn thân nữa . Tôi nhớ lại từng khoảnh khắc Mỹ Khánh (MK) mạnh mẽ chống chọi với bệnh tật , vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, dù phải chịu đựng những cơn đau của căn bệnh hiểm nghèo MK luôn nở nụ cười thật tươi mỗi khi gặp bạn bè , tôi đã luôn mong rằng , lời nguyện cầu của chúng tôi sẽ ban cho MK một phép nhiệm mầu nào đó xảy ra, nhưng phép mầu đã không đến, phủ phàng thay …
Tôi cố nén lòng chờ cảm xúc đi qua, bây giờ là lúc tôi không cho phép mình được khóc , phải biết đối diện với hiện tại. Mỹ Khánh đã thực sự rời xa gia đình, rời xa bạn bè. Những ngày tháng xạ trị đớn đau kia với cả giấc mơ dang dở trong đời không kịp để lại. MK bỏ lại phía sau tất cả mọi thứ để thong dong về tận nơi xa xôi của miền mây trắng … MK ra đi để lại nỗi đau cho một gia đình nhỏ, để lại cho bạn bè tiếc nuối khôn nguôi, nhưng bạn vẫn sống mãi trong ký ức của chúng tôi Chắc chắn chúng mình sẽ không quên kỷ niệm đẹp có được ở kiếp này, Mỹ Khánh ơi! Tình bạn của chúng ta không bao giờ chấm dứt dù bạn có đi đâu, về đâu. Tôi hy vọng rằng nơi mà MK đang về vẫn cảm thấy sự ấm áp của tình bạn này. Lạ lắm, cái cảm giác mất đi một người bạn giống như một khoảng trống không bao giờ lấp đầy, nhưng kỷ niệm về MK sẽ giúp cho các bạn bè chúng tôi được hiện diện với ký ức học sinh mãi mãi không phai mờ, đúng không MK ?
A di đà Phật! Tôi thấy mình may mắn và cảm ơn, vì có bạn trong cuộc đời này, chúng tôi sẽ gìn giữ mãi tình bạn của chúng mình . Mỹ Khánh ơi dù bạn đã rời bỏ thế gian này, nhưng trái tim tôi và bạn bè chúng ta cũng giữ chặt tấm chân tình , kỷ niệm đẹp về bạn . A di đà Phật! Cầu nguyện ơn trên gia hộ cho hương linh MK sớm siêu sanh tịnh độ . Về nơi xa an lành.
Nhóm bạn học Trảng Bàng
Lý Bạch Huệ
H Mỹ Khánh và Bạch Huệ