BỞI VÌ TÔI LÀ LÝ BẠCH HUỆ

Ngày đăng: 6/02/2025 10:49:46 Chiều/ ý kiến phản hồi (0)

Bổng nhiên ký ức xưa ùa về … Hồi đó lúc tôi mới vào nghề , một lần về thăm nhà , nghe Má tôi hay than phiền với Bà Nội : – Má coi đó , hổng hiểu sao rồi cái tự nhiên đang học , bỏ lớp kế toán bên trường Thương Nghiệp về đoàn văn công Tây Ninh làm gì , rồi biết có hát hò được không nữa ? Thiệt là …

Tôi nhớ như in , Bà Nội thản nhiên mắt vẫn nhìn vào ống ngoáy trầu cười tủm tỉm . – Ối hơi sức đâu mà bây lo chi cho mệt vậy , lớn rồi , nó thích gì thì tự nó tính đi , hén Tôi chạy ù đến ôm Nội nũng nịu : “ chỉ có Nội là hiểu con nhứt á “ Nội gõ đầu tôi trìu mến : “ Cha mầy , biết nịnh dữ đa “ Nội như sực nhớ ra quay sang nói với Má tôi . – ừ mà cũng đúng chớ bây , hồi xưa Bà Cố của con Huệ là đào Chánh hát Bộ mà ( Nội cười ) vậy mà bất nhơn dữ hôn , Má quên bửng hà . Thuần tính và từ bi của Nội , tôi cảm thấy yên lòng vô cùng .

Rồi thời gian lặng lẽ trôi . Bà Nội , Ba Má tôi đã lần lượt theo Ông Bà về với Phật . Những tưởng tượng ngày nhỏ đơn thuần và ngây thơ , nhưng tôi luôn trân trọng giữ gìn ký ức ấy . Bởi tôi vẫn tin rằng trong từng nội tâm mỗi người đều có một góc nhỏ tĩnh lặng mà mềm yếu . Cuộc sống đời thường lúc nào cũng nhan nhản phồn hoa , mấy khi muốn được yên tĩnh , tôi phải tìm một nơi góc nhỏ tâm hồn , bằng cách này tôi có thể thu mình lại , thời gian và không gian lúc ấy thực sự thuộc về tôi .

 Đầu giường ánh trăng rọi

Mặt đất phủ đầy sương

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng

Cúi đầu nhớ cố hương ( Lý Bạch )

Khi màn đêm buông xuống , việc đời gần như trả hết về gió bụi . Ngân nga xong bốn câu thơ của Lý Bạch , tôi vội vàng lau lớp phấn mờ son nhạt ban ngày . Tôi và chính gương mặt thật của mình để cùng quán tưởng đến mọi vật xung quanh , mới hiểu ra một điều rất sâu sắc . Chỉ vỏn vẹn nằm trong hai từ “ định mệnh “ có thể chính vì vậy mà suốt một đời rong ruổi với nghề , gắn liền với Sân Khấu , kèm theo một cái tên Ba Má đặt cho tôi luôn trao một niềm tin cũng như sủng ái về cái tên của mình Lý Bạch Huệ .

Không biết từ lúc nào tôi thả hồn lãng đãng theo đám mây trôi dạt cuối trời . Màn kịch cuộc đời vẫn tiếp diễn , mơ hồ hồi tưởng lại những đoạn quá khứ đẹp , buồn vui lẫn lộn , tôi muốn so lại tơ lòng của mình trong lúc này quả thật không dễ dàng gì … Tôi nhớ mái nhà xưa , tôi nhớ từng cơn mưa rào về sáng , tôi càng nhớ nhiều những đêm dài tĩnh mịch sau khi rời xa Sân Khấu , có đôi lúc cảm thấy cô đơn mệt nhoài , một trống rỗng rã rời , tất cả những điều đó như rạch nát trái tim tôi , gần như không thể chữa lành với một trái tim bình thường .

Mãi cho tới khi lòng tôi bình lặng . Tư tưởng đã tham ngộ được Phật tính , bao nhiêu lo âu phiền muộn từ từ gác sang một bên , một mình tĩnh tại Phật Pháp thanh tịnh . Tôi có thể ngắm nhìn buổi chiều tà khi hoàng hôn buông xuống , nhìn ánh ban mai buổi sáng mà nghe lòng mình thanh thản vô cùng . Cho dù giờ đây tôi có già đi , lòng tôi vẫn thầm biết ơn những ân tình đã ban phát cho tôi sánh bước với cuộc đời này . Khi tĩnh tâm lại tất cả những buồn thương và đau đớn đều như cơn gió hôm qua . Điều quan trọng phải nhận ra rằng , cuộc sống này là một món quà quý giá . Cách tôi sống chính là lời biết ơn đẹp nhất mà tôi có thể gửi đến trao tặng cuộc đời .

Chiều mùng 2 tháng chạp

Lý Bạch Huệ

(Bài đăng trong nội san Ất Tỵ 2025)

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Các bài viết mới khác