BỞI VÌ TÔI LÀ LÝ BẠCH HUỆ
Bổng nhiên ký ức xưa ùa về … Hồi đó lúc tôi mới vào nghề , một lần về thăm nhà , nghe Má tôi hay than phiền với Bà Nội : – Má coi đó , hổng hiểu sao rồi cái tự nhiên đang học , bỏ lớp kế toán bên trường Thương Nghiệp về đoàn văn công Tây Ninh làm gì , rồi biết có hát hò được không nữa ? Thiệt là …
Tôi nhớ như in , Bà Nội thản nhiên mắt vẫn nhìn vào ống ngoáy trầu cười tủm tỉm . – Ối hơi sức đâu mà bây lo chi cho mệt vậy , lớn rồi , nó thích gì thì tự nó tính đi , hén Tôi chạy ù đến ôm Nội nũng nịu : “ chỉ có Nội là hiểu con nhứt á “ Nội gõ đầu tôi trìu mến : “ Cha mầy , biết nịnh dữ đa “ Nội như sực nhớ ra quay sang nói với Má tôi . – ừ mà cũng đúng chớ bây , hồi xưa Bà Cố của con Huệ là đào Chánh hát Bộ mà ( Nội cười ) vậy mà bất nhơn dữ hôn , Má quên bửng hà . Thuần tính và từ bi của Nội , tôi cảm thấy yên lòng vô cùng .
Rồi thời gian lặng lẽ trôi . Bà Nội , Ba Má tôi đã lần lượt theo Ông Bà về với Phật . Những tưởng tượng ngày nhỏ đơn thuần và ngây thơ , nhưng tôi luôn trân trọng giữ gìn ký ức ấy . Bởi tôi vẫn tin rằng trong từng nội tâm mỗi người đều có một góc nhỏ tĩnh lặng mà mềm yếu . Cuộc sống đời thường lúc nào cũng nhan nhản phồn hoa , mấy khi muốn được yên tĩnh , tôi phải tìm một nơi góc nhỏ tâm hồn , bằng cách này tôi có thể thu mình lại , thời gian và không gian lúc ấy thực sự thuộc về tôi .
Đầu giường ánh trăng rọi
Mặt đất phủ đầy sương
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương ( Lý Bạch )
Khi màn đêm buông xuống , việc đời gần như trả hết về gió bụi . Ngân nga xong bốn câu thơ của Lý Bạch , tôi vội vàng lau lớp phấn mờ son nhạt ban ngày . Tôi và chính gương mặt thật của mình để cùng quán tưởng đến mọi vật xung quanh , mới hiểu ra một điều rất sâu sắc . Chỉ vỏn vẹn nằm trong hai từ “ định mệnh “ có thể chính vì vậy mà suốt một đời rong ruổi với nghề , gắn liền với Sân Khấu , kèm theo một cái tên Ba Má đặt cho tôi luôn trao một niềm tin cũng như sủng ái về cái tên của mình Lý Bạch Huệ .
Không biết từ lúc nào tôi thả hồn lãng đãng theo đám mây trôi dạt cuối trời . Màn kịch cuộc đời vẫn tiếp diễn , mơ hồ hồi tưởng lại những đoạn quá khứ đẹp , buồn vui lẫn lộn , tôi muốn so lại tơ lòng của mình trong lúc này quả thật không dễ dàng gì … Tôi nhớ mái nhà xưa , tôi nhớ từng cơn mưa rào về sáng , tôi càng nhớ nhiều những đêm dài tĩnh mịch sau khi rời xa Sân Khấu , có đôi lúc cảm thấy cô đơn mệt nhoài , một trống rỗng rã rời , tất cả những điều đó như rạch nát trái tim tôi , gần như không thể chữa lành với một trái tim bình thường .
Mãi cho tới khi lòng tôi bình lặng . Tư tưởng đã tham ngộ được Phật tính , bao nhiêu lo âu phiền muộn từ từ gác sang một bên , một mình tĩnh tại Phật Pháp thanh tịnh . Tôi có thể ngắm nhìn buổi chiều tà khi hoàng hôn buông xuống , nhìn ánh ban mai buổi sáng mà nghe lòng mình thanh thản vô cùng . Cho dù giờ đây tôi có già đi , lòng tôi vẫn thầm biết ơn những ân tình đã ban phát cho tôi sánh bước với cuộc đời này . Khi tĩnh tâm lại tất cả những buồn thương và đau đớn đều như cơn gió hôm qua . Điều quan trọng phải nhận ra rằng , cuộc sống này là một món quà quý giá . Cách tôi sống chính là lời biết ơn đẹp nhất mà tôi có thể gửi đến trao tặng cuộc đời .
Chiều mùng 2 tháng chạp
Lý Bạch Huệ
(Bài đăng trong nội san Ất Tỵ 2025)