ĐỨNG LẠI BÊN ĐỜI CỦA VƯƠNG HOÀI UYÊN
Đọc bài thơ này của chị Vương Hoài Uyên làm tôi nhớ một đoạn, tôi cho là quá tuyệt vời, trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký của Kim Dung tiên sinh. Đoạn thuật chuyện Vô Kỵ thống lĩnh quần hùng về Bắc Kinh giải cứu hào kiệt Trung nguyên bị Triệu Minh nhốt trên lầu chùa Vạn Pháp. Dĩ nhiên lúc ấy chàng và nàng đang ở hai bên chiến tuyến, buồn biết bao nhiêu! Đêm đó chàng lang thang vô định, lòng nhớ nhung thế nào lại dắt chàng bước vào ngôi quán nhỏ năm nào hai người gặp nhau. Ngồi uống rượu một mình và dĩ nhiên quay quắt nhớ người yêu. Kỳ diệu sao, Triệu Minh đêm đó không biết vì sao cũng thơ thẩn bước chân đi. Và Kim Dung cho họ gặp nhau. Bạn biết rồi, họ đâu còn chuyện gì để nói! Nếu sau này, Triệu Minh có làm thơ, hay lắm cũng xếp dưới bài thơ này của nữ sĩ Vương Hoài Uyên. Các bạn coi có phải vậy không? (ĐDT)
ĐỨNG LẠI BÊN ĐỜI
Rồi cũng như những buổi mai còn lại trong đời
Dẫu mưa nắng em cũng đến ngồi chỗ cũ
Ly cà phê đắng cho một ngày cũng đủ
Biển vẫn dạt dào vỗ sóng quanh em.
Đà Nẵng của những ngày tháng đó dịu êm
Những hạt cát vẫn vô tình làm xót lòng biển lớn
Những va vấp trong đời dẫu làm em đau đớn
Cũng không bằng ngày tháng đó không anh.
Đối với biển đời, thuyền quá mong manh
Có những bến bờ không bao giờ đến được
Cánh buồm mở gọi nỗi buồn phía trước
Quay quắt trong lòng biển rộng biết bao nhiêu!
Dẫu thế nào vẫn gọi: một lần yêu
Còn lại một người với vòng tay hoang hoải trống
Cửa số phận mở một lần rồi chợt đóng
Có kẻ đứng bên đời mãi gọi: “Vừng ơi!”*…
VƯƠNG HOÀI UYÊN
*” Vừng ơi! Mở cửa ra “ : Câu gọi cửa trong truyện thần thoại.