HUẾ MƯA CỦA HOÀNG THỊ BÍCH HÀ
Mưa ở Huế khác mưa ở những nơi khác – ai đã từng vấn vương rồi sẽ biết – mấy mươi năm rồi “Một nụ cười không quên nổi là răng?” Một thoáng đời thường dừng lại trong khoảnh khắc luyến lưu, mưa ngày xưa với tà áo trắng học trò cùng đôi mắt người theo sau, còn mưa bây chừ, dưới hiên nhà nghe tiếng võng à ơ. Đọc Mưa Huế, trong những ngày cận Tết như đọc lại dòng nhật ký nhớ nhung thật đẹp.(TV)
HUẾ MƯA
Tại vì răng mà nghe mưa ngoài nớ
Trong ni lòng lại dàn dụa là răng?
Huế trời mưa sao trong lòng lành lạnh
Se sắt buồn da diết Huế tơ vương
Con sóng nào vỗ nhẹ phía sông Hương
Sao xao động cả một đời lữ thứ
Câu Nam Ai trong hành trang xa xứ
Răng tiếng lòng ngân mãi phía tâm tư
Tuổi học trò mực tím với phong thư
Chân theo gót ngại ngùng không dám tỏ
Ôm sách vở ước cầm tay ai đó
Nụ cười ai ta quên cả lối về
Mười tám tuổi đầy cả những đam mê
Bao ước vọng …địa cầu kê vai gánh
Muốn vươn xa chí tang bồng bay lượn
Một nụ cười không quên nổi là răng?
Thời gian trôi biết bao ngày mưa nắng
Phương xa này, nhung nhớ Huế yêu ơi!
Đông sắp qua, tết sắp về đến ngõ
Nghe trong lòng thương cả tiếng mưa xưa
Huế chừ mưa có ai còn đứng tựa?
Bên hiên nhà nay tiếng võng à ơ
Dấu yêu ơi! Nhớ một chiều mưa tan lớp
Dáng ngọc xưa đã tay bế tay bồng!
Hoàng Thị Bich Ha