CÓ MỘT THỨ MONG CHỜ

Ngày đăng: 4/10/2021 12:34:46 Chiều/ ý kiến phản hồi (0)

Không có kế hoạch đi đâu cả hơn năm nay, nếu có đi cũng chỉ vài ngày, không xa gì mấy, lẩn quẩn gần vùng mình ở thôi. Thời buổi này, giữ gìn sức khỏe là quan trọng nhất mà. Thông thường người ta nói, hễ làm việc gì mình thích thì có hạnh phúc. Ngẫm lại, bây giờ là sao? Thích cũng không thể làm. Cảm giác thiếu hụt cái gì đó cứ lảng vảng trong đầu. Thời gian trôi, lấy đi của con người nhiều thứ, trong đó không cần nói ra cũng thấy, đó là tuổi thanh xuân, là niềm hạnh phúc! Nhưng bù lại sau mỗi lần bị đánh cắp cái gì đó, ta lại được điều mới hơn trong cuộc sống. Sau một thời gian tương đối dài bị cấm túc vì dịch bệnh, bù lại con người có lối sống chậm, nghĩ về mình, hiểu và thương người hơn. Không nghe tin nhau thì nhớ, biết được nỗi niềm bạn thông qua internet cũng đỡ buồn. Đó vậy đó, sống trên đời này, không thể nào sống riêng cho mình, mà phải lệ thuộc vào người chung quanh, nghĩ được vậy rồi mới thảnh thơi lòng dạ.

Hơn một năm trôi qua, mà cứ đợt dịch này rồi tới đợt dịch khác, hết nơi này rồi đến nơi khác. Đến nay, hiện tại dù còn nhiều khó khăn, cuộc sống tương đối trở về bình thường. So với giờ này, năm ngoái, đi ra đường vắng tanh, phố xá đóng cửa, buồn không tả nổi. Tại San Jose, từ đầu tháng chín, thời gian nhập học, học sinh lại được cắp sách đến trường, sau hơn một năm lặng lẽ học online. Đường xá, xe cộ đông đúc hơn, vì phụ huynh đưa đón con cháu đến trường, các cửa hàng nhộn nhịp hơn với nhu cầu của khách mua sắm quần áo, vật dụng học sinh.

Chiều thứ bảy mùa thu, cây lá đổi màu, gió hiu hiu, tôi hòa nhập theo dòng người mua sắm cuối tuần, cũng không gì khó hiểu, vì sao mọi người lại đến đây. Đoạn đường từ nhà đến chợ khá là gần, với cái tên Eastridge Mall. Sau gần hai năm, ngay cả đứa trẻ nhỏ cũng có ý thức phòng bệnh khi đến nơi công cộng. Ngày nay, việc rửa tay, đeo khẩu trang, khử trùng khi sờ chạm vào các vật dụng đã trở thành thói quen chứ không cần nhắc nhở, bắt buộc làm nữa. Khi cần phải đi đâu, vẫn thường chọn đi nhanh về lẹ, không còn cà kê thỏa thích như xưa. Hôm nay cuối tuần, chỗ đậu xe gần cửa ra vào chợ, đã không còn chỗ. Xem ra, ai ai cũng nương vào sự cởi mỡ của xã hội để sống, bởi vì mình không thể nào tách rời xã hội dù hay dở thế nào đi nữa. Đa số mọi người đều được chích ngừa. Hãng xưỡng, nhà thờ, chùa, cửa hàng, tiệm ăn, tiệm làm tóc, phòng thể dục hầu hết được mở cửa lại với những yêu cầu đảm bảo không lây lan dịch bệnh. Vì vậy mà tất cả khởi sắc hơn. Tuần này, đa số các cửa hàng đều có những phương cách giảm giá để thu hút khách hàng, từ 30% đến 50%, mua ít cũng thành nhiều là đây. Phải nói rằng, thời điểm này, các mặt hàng nhất là quần áo đa số được cắt may đơn giản, giá bán ra tương đối thấp, những bộ quần áo vest, đầm cao cấp, lại ngầm bảo nhau là xa xỉ. Chầm chậm rảo bước nhìn từng cửa hàng, một cảm giác buồn buồn chen vào khi thấy rải rác vài căn tiệm đã đóng cửa, bên trong dọn dẹp trống trải, trong lòng tôi chợt thấy cảm thương cho những chủ nhân đã chịu ảnh hưởng bởi cơn bão dịch Covid. Kinh tế toàn cầu đã tụt dốc, với chủ trương mở cửa, là lúc nâng dậy thành phần sản xuất, tạm thời làm nhạt nhòa đi nỗi buồn mất mát, hy vọng một thời gian nữa những khoảng trống vắng trong chợ sẽ được lấp đầy.

Sau khi xong phần mua sắm cho từng thành viên trong nhà, chúng tôi ghé ăn vài món ăn trong chợ, rồi ra về. Trời lúc này, bảy giờ chiều đã thấy sập tối, ngồi trên xe, gờn gợn cái cảm giác trở về những ngày trước, đủ cho tôi mơ về một vùng trời mà người không cần đeo khẩu trang, không cần giữ khoảng cách, để có thể nhìn thấy nụ cười, để có thể chào hỏi niềm nở, gần gũi người thân, bạn bè, để có thể hàn huyên thủ thỉ, thù thì chuyện kín, chuyện hở, để mọi người có thể quay về với những dự định của bản thân, làm tròn bao ước nguyện. Xem ra, thực hiện cách sống chung với Covid, đơn giản chỉ là tận hưởng những bình thường có thể có trong thời Covid. Lời cầu nguyện bình an cho người người, nhà nhà vẫn là điều cần thiết cho cuộc sống. Lắng nghe tiếng con cháu trò chuyện, khoe nhau những món đồ vừa mới mua, tôi thật sự nở nụ cười, vui vẻ. Bây giờ, hạnh phúc viên mãn nhất của mỗi người, là lúc nhận biết những sự yêu thương chung quanh mình.

Thế giới này có rất nhiều điều tốt đẹp. Tôi và bạn, ai ai trong chúng ta đều có một thứ mong chờ.

Thuvang

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Các bài viết mới khác