HƯƠNG TRẦM
Buổi tối lặng thinh cô tịch , tui đốt hương trầm đọc ‘ TÌNH NHẸ NHƯ TƠ ‘ của nhà thơ Trầm Hương Ptt. Thiệt ra tui đã đọc e-thơ rồi hôm nọ , nhưng tối nay cầm quyển sách in những bài thơ tình qua con chữ thanh nhã như bay bổng trên tay, lòng yêu thơ của tui nó bổng tuôn trào đến lạ. .Tui đọc chậm từng chữ từng câu , đọc một hơi từ đầu tới cuối không sót dòng nào.. Hương trầm quyện vào những bài thơ của Trầm Hượng dịu dàng thanh khiết quá. Tui thấy ngẩn ngơ định chui vào giấc ngủ bình yên. Rồi không ngủ được, tui ngồi dậy , chui ra khỏi mùng … Hương trầm vần còn thơm ngát từ chiếc lư xông . Tôi ngồi lại trong nửa đêm, viết vội đôi dòng cảm nghĩ thiển thô cục mịch không mạch lạc đầu đuôi.
Thiệt ra tui không dám có ý tưởng là bình luận gì trong lãnh vực văn thơ vì tui không có đẳng cấp và trình độ ; chỉ là những cảm thọ của tui về một chữ TÌNH từ Trầm Hương Ptt đã khơi cho tui nguồn cảm hứng . Sự cảm thọ của tui dù có thô kệch đơn sơ cũng từ cái tâm của một người từng nặng một chữ tình ở chốn nhân gian , là tui đó , đơn giản vậy thôi.
Tình yêu luôn làm nhiều người đau đáu khôn nguôi , dù tình đã cũ trăm năm , tinh có dài cả cuộc đời mà vẫn như chưa viên mãn , tình là mãi thiên thu. Đọc ‘TÌNH NHẸ NHƯ TƠ” mà sao tui thấy trái tim nằng nặng ? Từng câu thơ của Trầm Hương Ptt tự sự với tình làm trái tim tui hòa cùng một nhịp trong cảm xúc của Trầm Hương Ptt sở hữu ….Lạ, tác giả nói về mình hay nói dùm tâm sự của riêng tui?
“Nửa vầng trăng ai đánh rơi
Nửa vầng còn lại hát lời tinh yêu”
Trầm Hương Ptt chỉ cần cho vài con chữ rơi xuống thôi mà nổi niềm trong tui lại bàng hoàng thảng thốt dâng lên , trái tim của tui nhoi nhói một nổi đau không tuổi , đầu tui nó say say vì một chữ tình , tưởng nó nhẹ như tơ !
” Người ơi …
đừng chờ !
Nhặt lên chiếc lá tàn thu , “
Trầm Hương viết những câu nầy, chắc hẳn chỉ cho tui?
” Giữa muôn trùng
Thèm một bờ vai
Khi lòng giông bão “
” Tình yêu nầy …cho nhau
Theo vầng nhật nguyệt”
” Mộng người… trăng rụng bên song
Trăm năm một kiếp …xuôi dòng bễ dâu”
Tình yêu trong thơ Trầm Hương Ptt rất thật , nó là đời thường mà phàm nhân nào cũng ước cũng mơ , cũng cần những xúc thực như vậy vì nó…trên mức tuyệt vời ! Đó là những xúc chạm giữa hai người yêu nhau có được từ cảm xúc của tinh yêu , nó là cánh cửa thiên đàng sắp mở ! Tui cũng vậy , khi vẫn còn long đong trong 6 nẻo luân hồi thì cái ái nghiệp như nổi niềm mong ước của tui ! Tui vẫn xót xa , vẫn bồi hồi như khi còn mười tám , hai tư để hoài niệm về tinh yêu từng có trong đời .
” Tôi ngước môi
chở một nụ hôn
Chợt nghe môi mình
chát mặn”
” Ta trao nhau nụ hôn
Nụ hôn tình hứa hẹn”
Suốt tập thơ tui vẫn nghe cảm giác mơ hồ xa vắng của một chữ tình làm tui.nghèn nghẹn trong tim , dù nó có trọn vẹn hay không thì nó vẫn nhẹ như tơ mà nó quấn chặt vào số phận một con người. Tui chợt bồi hồi khi nhớ trong chữ NHẸ đã có dấu NẶNG , cho hết thảy những cuộc tình !
Rất ít nụ cười Trầm Hương Ptt gởi cho những cuộc đời ngã bóng qua vài câu thơ vui nói về cuộc tình già của thanh niên thiếu nữ lâu năm làm tui cứ tủm tỉm cười một mình , đắc ý !
” Người đàn bà 73 nói đùa 37..
Người bên cạnh đời tôi 74
Anh nói anh vẫn còn trẻ chán…chỉ mới 47 mùa đi…”
Tui vẫn hay …giỏi nói ngược đó chớ , nhưng lần nầy tui chịu thua ; vì tui 66 , nói ngược nói xuôi tui cũng sáu sáu chẵn chòi ! Mà đợi năm sau nói ngược thì càng kinh khủng , tui thành những 76 còn đâu !!! Dù chưa là 76 nhưng bao điều tui đã trải qua , một thời đã thật sự không còn , dù về lâu về dài tui phải dần quen mà tui sẽ không thể nào quên những gì tui đã mất.
“Giọt nắng thu …chiếc lá rơi.
Sao trong lòng thấy cả trời cô liêu?”
” Nhở mai …kẻ trước người sau.
Yêu thương mất dấu …tìm nhau bụi mờ “
Nghiền ngẫm thơ Trầm Hương Ptt không phải để buồn cho những gì đã mất , không phải để xót xa cho số phận , mà để thực chứng những gì tui đã sống , tui đã trải qua bằng tất cả cảm xúc của một phàm nhân có đầy đủ ngủ căn , ngủ lực . Tui thấy cuộc sống của mình đáng sống lắm thay , cũng đủ bảy sắc cầu vồng rực rỡ trong đời , đã từng tuôn trào theo nhiều cung bậc cảm xúc khi cuộc đời thực chứng cho tui , chứng thực cài ước mơ đã thành hiện thực và cái thực cũng chỉ là mơ !. Đọc thơ Trầm Hương Ptt để nhận ra những góc khuất trong tâm hồn mà đôi khi tui đuổi xua phủ nhận nó đi để chứng minh cái ngã của mình cũng mạnh mẽ như ai.
Thơ Trầm Hương Ptt lôi cái thật trong tâm hồn tui về để tui nhận lại bản lai diện mục của mình một cách nhân bản nhất. Bởi vì thơ của cô là tâm sự rỉ ra từ trái tim ngọt lịm của nhiều người, trong đó có tui.
Cuối những trang trầm hương là sự minh chứng mà tui rất ngưỡng mộ về hai tâm hồn đồng điệu của Trầm Hương Ptt và Như Thường Nguyễn. ‘ Mối tình ‘ của hai vị như Bá Nha Tử Kỳ ngày xửa ngày xưa mà tui ‘ phát hiện ‘ từ lâu và đôi khi có chút …ghen hờn vì phần lớn trái tim tác giả luôn dành cho ĐT ! . Tui cảm động vì hai tâm hồn đó luôn có chung cảm xúc sâu sắc , hai trái tim.luôn đập nhịp đôi với chữ tình trong thế giới tinh yêu lung linh sắc màu kim cương đen huyền ảo .Quả trên đời có những ‘ đồng thanh tương ứng , đồng khí tương cầu ” như mối duyên của Trầm Hương Ptt -Như Thường Nguyễn để làm tình yêu hồng tươi hơn , cho người sống lậu năm cứ trẻ mãi không già , cho xanh mướt tuổi xuân và cũng làm tuổi già thêm tê tài khi hòang hôn bóng xế và tương lai như điều tất nhiên phải đến.
“Chuyện đời …nặng… nhẹ …trả về không
Trăm năm tròn một vầng nhật nguyệt
Sớm tối sương giăng muôn nẻo …cỏi thiên đàng “
Cuối bài , tui xin mượn bài thơ xuất thần , lối thơ cũ viết theo phong cách phá , điệu đà như tâm hồn luôn tươi trẻ của Như Thường mà chị tặng riêng cho Trầm Hương .Bài thơ mang bút danh tác giả , ” Trầm Hương” được in sau cùng trong ‘ Tinh nhẹ như tơ ” .Bài thơ quả thật rất ….trầm hương cho tui rất nhớ !
Chị đã hạ bút đề thơ , như vầy :
“Từ tôi ngậm ngãi tìm trầm
Rừng mênh mông
núi chập chùng
lạc nhau
Lần theo
dấu vết trăng sao
Qua bao nhiêu suối
qua bao nhiêu đồi
Tôi tìm
cuối nẻo chân trời
Trong câu thơ cũ
trong lời ca xưa
Tìm sâu ký ức mơ hồ
Bông hoa ngày đó
tình cờ ngát hương “
Như Thường Nguyễn
( viết xong , vừa qua ngày cuối tháng 8.2020)
NGUYỄN NGỌC HẠNH
h1 Nguyễn Ngọc Hạnh
h3 năm cựu khoa khôi trường Tống