Biển đêm của Trương Thị Thanh Tâm
Sau Trống Vắng:”…đêm thương nhớ là đêm cùng nguyệt tận..”, Trương Thị Thanh Tâm giới thiệu tiếp cho chúng ta một bài thơ về đêm. Nhưng lại là đêm của biển trong tình da diết gởi cho trăng. Than ôi, trăng lại quá hững hờ! Hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình. Chỉ 4 chữ: “biển thức một mình”, đã nghe tràn trăn trở! (Q.Đ)
Biển Đêm
Đêm nay biển thức một mình
Âm vang tiếng sóng vỗ ghềnh cheo leo
Trăm năm cùng ánh trăng treo
Nước non ngàn dặm buồn hiu hắt buồn
Trăng vô tình biển cô đơn
Sao trăng nở để biển hờn vu vơ ?
Lời thương nhớ kết thành thơ
Vi vu dương liễu bên bờ thở than
Biển trãi lòng, cớ sao trăng…
Lặng yên không nói mơ màng mắt nai
Nép mình sau bức màn mây
Biển đêm thao thức buồn dài với mưa
Vẫn là trăng của ngày xưa
Vẫn là biển sóng đẩy đưa xô bờ
Đêm đêm nhìn áng mây mờ
Có ai biết biển thẩn thờ vì trăng…
Trương Thị Thanh Tâm
Mytho
Thơ hay quá.