Con đường
Con đường đưa cháu đi học mỗi ngày. Cháu nắm tay bà, vô tư chân sáo…Bà đi bên cháu chăm sóc, ân cần. Con đường mùa xuân có hoa vàng hoa đỏ, mùa hạ xanh lá bên đường, mỉm cười đón nắng thu vàng và đông về sương mù tuyết phủ… Con đường của bốn mùa trời đất. Con đường của xóm giềng thân thiện. Mỗi khi gặp nhau Hello trong câu nói tiếng cười…
…Những con đường dầy đặc những bước chân tôi đã rời xa, đã bỏ lại, để trong giấc mơ, có lúc tìm về.
“Con đường nào ta đi với bàn chân nhỏ bé. Con đường chiều thủ đô con đường bụi mờ” *
Là con đường mang tên tuổi học trò. Dọc ngang thành phố. In sâu trong lòng mỗi người, những kỷ niệm riêng tư. Là sân trường nắng đổ- nơi đó… tôi-bạn… đã từng gặp nhau, đã từng chia sẻ buồn vui những năm chung học. Một thời áo trắng, ở một khỏang ngắn của dòng đời…Từ đó, chúng ta gắn bó một tình bạn dài lâu. Cám ơn cây điệp già, cây phượng đỏ, hàng cây dầu cao che bóng mát trên đường đến trường… bao năm đứng cùng thời gian, giữ gìn bóng hình bao thế hệ đến rồi đi.
Con đường về miền tây loang nắng… Những ngày đi dạy học, qua chuyến phà xuôi ngược đưa đón đôi bờ. Tôi và anh đã quen nhau, không hẹn nhưng gặp, khi ta cùng sở thích đứng nhìn dòng sông mênh mông…Phà Mỹ thuận bây giờ đã được thay thế bởi cây cầu, tiện nghi , hoành tráng , nhưng mỗi lần nhớ đến chuyến phà ngang cùng đám lục bình trôi theo con nước, kỷ niệm cũ chợt về, và người cũng đã xa rồi theo những chuyến phà xưa.
Con đường trong hồi ức. Con đường hiện tại…Hôm nay…Tất cả như mờ mờ trong hơi sương sớm của một ngày đầu Đông.
* Con đường tình ta đi- Phạm Duy
Bài viết : Ptt
Hình nguồn Net
Xem bài Con Đường của cô em thấy nao nao trong dạ, và cay cay nơi mắt. Nhìn những tà áo trắng bay bay con đường như quen như lạ ,chiếc phà bồng bềnh trên sông gợi nhớ thiết tha về dĩ vãng .Rất thương cô, chắc cô nhớ lắm . . .và vô cùng tiếc nuối . . .
Võ thị Lài..em đã nhận ra hơi văn của cô , dù bài viết ngắn, ghi nhanh những cảm nghĩ thoáng qua tên không đầy đủ… để phản hồi vài dòng đồng cãm…Em Lài là như vậy , thấy thương em vô cùng . Trong những lúc tâm tư chùng xuống, có người cho mình tựa vai , bờ vai học trò của em ấm lắm. Cám ơn em.
Ptt
Những con đường qua ghi chép của cô Phạm Thị Trí vào lúc chớm đông, có lẽ còn gần trong cõi nhớ vì còn có lúc thầy cô dẫn các cháu đến trường. Tôi nhìn thấy hình ảnh chiếc Bắc mà nao lòng, nhớ bến phà Rạch Miễu, Hàm Luông, Mỹ Thuận… mỗi lần ngồi xe vút nhanh qua cầu một cách thuận tiện, nó rút ngắn được nhiều thời gian lại nghe buồn buồn. Mai mốt đây, cảnh vật mênh mông trời nước… người lên phà qua bắc, khách gọi đò mãi mãi mờ xa, rồi sẽ còn trong ký ức được bấy nhiêu người?
Cám ơn huynh Phong Tâm đồng cảm vơí tâm trạng người xa xứ nhớ lại chuyện xưa, những hình ảnh như khói như sương, như tia chớp thoáng qua hồn , ghi nhanh kẻo quên !
Bài viết ngắn miễn tình đầy là đạt sở nguyện rồi ,, cô ạ . Đọc bài CON ĐƯỜNG khiến người đọc có dịp nhìn lại những con đường đã từng đi qua , dù đẹp cũng man mát nỗi buồn Chúc cô vui luôn . Kính
Hoành Châu (Gia đình C )
Cám ơn em Hoành Châu..Ai cũng có những con đường đậm dấu ấn trong hồi ức..đôi khi nhớ lại thấy lòng bâng khuâng em ạ.