Từ nước lã đến cà phê của Anh Tú
Học trò nghèo từ xa xưa, nỗi vất vả khổ nhọc không sao kể xiết. Đọc bài thơ của Anh Tú, hoài niệm thôi cũng nghe đau, hình ảnh đó hiển hiện trong tôi có thể còn nhiếu hơn nữa. Nghĩ mà thương anh, là người đồng cảnh, đồng cảm, với một thư sinh, tuy ngày ấy rất xa…” Thuở áo cụt quần đùi chân đất/ Cơm nguội sáng… lót lòng” khiến thi nhân khắc khoải cho tới tuổi xế chiều. Riêng cá nhân tôi, chưa dám “Nước lu chan cơm nguội điểm tâm”, chí ít cũng nước ấm. Có lẽ trong thơ, thi sĩ cũng cần “cường điệu” một chút cho thống thiết hơn (?) Xin mời chúng ta cùng thưởng thức. (PT)
Từ Nước Lã Đến Cà Phê
Thuở áo cụt quần đùi đi chân đất
Cơm nguội sáng ngày ‘ba hột’ lót lòng
Vùng quê mùa…trò dại…thầy chân chất
Đến trường… quá giang vì lớp cách sông.
Vẫn quần đùi áo sơ mi ‘dép nhật’
Vẫn ‘nước lu’ chan cơm nguội điểm tâm
Trường học xa nhà đi nhờ xuồng bạn
Buồn vui chen tuổi dại bám mái dầm.
Thuở áo trắng quần xanh chân giày nhựa
Sáng đôi khi uống nước lã đến trường
Ra tỉnh thành ‘con nhà nghèo’ ở đậu
Tám năm dài bao tình nghĩa thân thương.
Rồi có lúc cuộc đời cho may mắn
Ăn sáng bánh mì…’sửa tí cà phê’
Xe đạp ‘cà tàng’ giảng đường đại học
Thêm bạn bè thêm ước vọng đam mê.
Vào đời mênh mông lắm điều mới lạ
Xấu tốt nhập nhằng sàng lọc gian nan
Thuốc lá cà phê giao tình kết nghĩa
Tháng ngày trôi chất chứa nặng hành trang.
Bốn mùa xoay vần nhanh như ánh chớp
Tuổi đã ‘vàng’ quanh quẩn dưới trời thu
Sáng tối cà phê một mình đắng nghét.
Ngắm lá vàng rơi nghe gió vi vu!
Anh Tú
November 6, 2016
Anh Phong Tâm kính mến ,
Thời gian “rảnh” có nhiều nhưng “bận rộn”(nghe ra nghịch lý, hì hì) , đôi khi cũng vào FB, trang nhà gỏ gỏ, mà quên mất viết vài lời cám ơn anh về lời giới thiệu bài thơ tả oán dỉ vãng này; hôm nay : cám ơn huynh thật nhiều nhe.
Tôi hay quay về thuở nghèo khó lúc trầm ngâm nghĩ ngợi, khi còn năng nổ không viết ra lời, bây giờ thì tuôn ra con chữ. Người già hay hoài niệm chứ gì?
Nước lã làm canh, là thật, không cường điệu, nhưng không nhiều lần; điều này có lẽ khá hơn là nhịn đói đi học để dạ dày phải cồn cào.
Xóm quê nghèo của ngoại tôi tại Rạch Mương ( bây giờ tôi không rõ có đổi tên không nữa) thuộc xã Tân Long Hội, Cái Nhum, Vĩnh Long) lúc nhỏ có lần tôi thấy Ông Mười Trụ, láng giềng nông dân, buổi sáng trước khi ra ruộng, bới một tô cơm nguội, lại lu nước mưa múc nước làm canh, thêm một “vóc” ( một nhúm tay) muối hột, quậy quậy và “lua” ( ăn nhanh). Cảnh đó … tôi nhớ và bắt chước.
Nhân đây thêm một chút về Ông Mười Trụ mà lối xóm mến mộ đặt tên Trụ Vương. Ông thuộc dạng cần cù, hiền hậu, hề hà, cần kiệm … giàu nhất ấp , “hào của lẫn hào con” và … đặc biệt “hào nhân ái”; ai túng thiếu nhờ một tiếng ông không bao giờ chối từ. Ông còn sống chắc cả trăm tuổi. Vô thường!
Sáng nay bỗng cảm hứng viết dài … tùm lum … cho anh trước ly “cà phê một mình”.
Khoẻ nhe anh. Tôi cũng buồn buồn với tin một thầy giáo, bạn “tù cãi tạo” ở Phường Tư, Vĩnh Long ra đi tuần rồi, tối qua một bạn ĐHSP SG vừa giã từ cuộc chơi. Tụi mình phải chờ chuyến tàu chót đấy.
NHA
Anh Hồng Ẩn mến, phải chi mình ngồi bên nhau cà phê tâm sự chắc tuyệt lắm, phải không anh. Đọc bài viết dài của anh nghe cũng đủ ấm lòng, hoàn cảnh tôi, anh hồi nhỏ giống nhau lắm, có điều tôi hổng dám chan cơm với nước lạnh thôi. Viết lời dẫn ngắn cho một bài do quản trang “nhờ”… có thì giờ, tôi không từ chối, riêng bài của anh em tôi cố gắng chút thôi, mươi phút, bạn bè anh bận tâm làm gì. Cõi vô thường không ai thoát ra được, kẻ trước người sau…mặc, cứ xem là bình thường (trời kêu khoan dạ là được), mình còn vui đừng “dạ” sớm nghe. Suốt hôm qua và một tiếng sáng nay cúp điện tôi bó tay.
Chúc anh khỏe và vững tay viết. PT