Đợi Chờ
Trước kia, tôi thường về thăm một vùng cao nguyên. Ở đấy có những cánh rừng thông bạt ngàn tháng ngày vi vu bên những ngọn đồi hoa dại, thật nên thơ.
Cứ đến lúc chiều dần buông, tôi lại một mình lang thang dạo chơi cho tâm hồn thư thái. Và bao giờ cũng thế, tôi luôn nhìn thấy cô bé ngồi cô đơn trên một ngọn đồi nở đầy những nụ hoa vàng xinh xắn. Đắm mình trong thinh lặng, nó đưa mắt nhìn vơ vẩn những cánh hoa hoang dã rồi lại nhìn thẫn thờ vè phía chân trời xa xăm.
– Cháu làm gì ở đây ? Có lần tôi hỏi.
– Cháu chờ cha. Cô bé đáp, giọng thật buồn. Cha đi đánh trận nhiều năm nay chưa thấy về.
– Nhưng chiến tranh qua lâu rồi. Tôi sững sốt lẫn ái ngại. Chú e rằng cha cháu không về nữa đâu.
– Trước khi đi cha cháu có dặn là chiều chiều hãy đến chờ cha trên ngọn đồi. Thế nào cha cũng về hái cho cháu những nụ hoa kia.
Xong cô bé lại nhìn bâng quơ những nụ hoa vàng thiu thiu trong gió chiều.
Bẵng đi một thời gian dài tôi không lên vùng cao nguyên đó. Mãi gần đây tôi mới có dịp thăm lại chốn xưa. Chiều đến tôi lại lang thang đây đó, không quên tạt qua ngọn đồi hôm nào mong gặp lại cô bé ấy. Nhưng tôi thất vọng vì không thấy nó đâu. Chỗ cô bé ngồi kia giờ đây là một mô đất nhỏ tựa như một nấm mồ.
Tôi bèn hỏi thăm một cụ già chống gậy từ rừng đi ra.
– Con bé mất mẹ từ lúc mới lọt lòng nên chỉ biết có cha. Ông cụ đăm chiêu.
– Chiều nào nó cũng nũng nịu đòi cha dắt lên đồi và hái cho những nụ hoa vàng mà nó rất yêu mến. Cách đây vài tháng, nó đã qua đời sau một cơn bệnh nặng. Kia chính là mộ nó.
Ông cụ chỉ về phía mô đất. Một nấm mồ bé nhỏ, hiu quạnh giữa trời chiều mênh mông.
– Như vậy, cô bé chẳng bao giờ còn đợi chờ cha nữa. Tôi bâng khuâng.
– Không đâu. Ông cụ lắc đầu, đôi mắt mông lung. Con bé vẫn còn chờ cha nó đấy. Trước khi mất nó bảo mọi người hãy chôn nó trên ngọn đồi này vì nó vẫn tin rằng cha sẽ trở về và hái đặt lên mộ nó những nụ hoa vàng.
Truyện ngắn của Trần Thế Kỷ
Câu chuyện rất hay và rất là cảm động .Cuốn hút lòng người đọc
Xót xa,thương cảm,ray rức…
Cám ơn tác giả Trần Thế Kỷ.
Câu chuyện bắt đầu bằng đau buồn và kết thúc cũng bất ngờ.
Hình như vùng cao nguyên là bối cảnh cô liêu buồn bả của những “đồi thông hai mộ”
Mến chào và cám ơn bài văn của Trần Thế Kỷ
Trần Thế Kỷ là bạn nhỏ của Lương Minh, anh là cháu họ của nhà thơ Phong Tâm. Anh sáng tác cách nay hơn 20 năm. Khi mới vào làng văn , tôi biết anh với truyện ngắn “Tay súng tay đàn” đăng ở tập truyện Cánh chim phiêu lãng. Một người nào đó lấy truyện này gửi cho “Kiến Thức Ngày nay” để đây là truyện dịch của O.Henry (Mỹ). Trần Thế kỷ đi đòi nhuận bút và chứng minh rằng truyện này đăng trong tập truyện của anh xuất bản cách đó 3 năm. Anh nói nếu đây là truyện dịch thì chứng minh dùm bản gốc, tòa soạn không chứng minh được bản gốc nên phải trả nhuận bút cho anh. Nghề nghiệp nuôi sống anh là nghề dạy đàn Organ, tây ban cầm..Anh hiện sống tại Củ Chi, thỉnh thoảng viết vài truyện ngắn, ra một tập sách. Truyện của anh phần nhiều dựa trên những câu chuyện thật như chúng ta đã được đọc qua như: Tản Đà đến Long Xuyên, Trân châu Cảng. Tới đây trang nhà sẽ tiếp tục đăng thêm nhiều truyện ngắn của anh.