Khúc Ly Ca của Hồng Băng
Hồng Băng là tay phù thủy của ngôn ngữ, anh dùng từ rất lạ: Những chiếc áo bình minh, áo hoàng hôn, áo hường nhan… Mỗi màu áo tương thích với cảm nghĩ, không gian hiện hữu của “Tôi” để rồi ghép những con chữ thành Khúc ly ca tại chốn vô thường (SOS)
Khúc Ly ca
Em mặc áo bình minh , đi xuống phố
Trời sương pha hoa hé nụ dâng hương
Gió ơi cất những gì tôi đã trót
Buổi ban sơ làm bướm ở sân trường.
Em mặc áo trời trưa, sao nắng dịu
Sương dần tan lành lạnh ở đâu đây
Một khỏanh khắc như lằn ranh rất mỏng
Vừa đủ tôi cầm và khẻ mất trên tay.
Em mặc áo hòang hôn, tôi mất dấu
Ráng chiều phai mây lạt sắc buồn hơn
Em vẫn thế! Nét đài trang lẩn khuất
Tôi suốt đời hớt hải gót chân son.
Em mặc áo đèn vàng hoe, phố huyện
Bước qua cầu, cành nguyệt quế đơm bông
Tôi lóp ngóp dưới dòng sông cố xứ
Vớt bóng tôi xưa, hoi hóp giữa dòng.
Em mặc áo hường nhan, xa ngút mắt
Có bao giờ ngóng vọng cuối trời xa?
Sao lại khóc, đâu có gì hối lỗi
Thảo nguyên xanh còn chỗ một chồi hoa.
Rồi phiêu lãng như đã từng phiêu lãng
Giọt sương xưa về rớt bến sông nhà
Em ở đó, vô tình phơi tóc nhớ
Lại nhìn nhau, ta lại hát khúc ly ca.
Em đã giấu những gì ta chẳng đóan
Cuộc vô thường ráo hỏanh mắt vô minh.
11 Tháng Tám 2013
Hồng Băng.
Màu áo em mặc luôn đẹp suốt sáng trưa chiều tối…và mãi còn đẹp trong trái tim đa tình sâu kín của HB . Nhưng sự thật, tôi đã thấu hiểu HB qua câu cuối cùng :
“Cuộc vô thường ráo hoảnh mắt vô minh !” . phải không HB thân yêu của anh ! NPT .
Anh Phú Thạnh thân,
Lần này thì Khúc Ly Ca bị anh và LMinh điểm đúng huyệt. Vâng, những chiếc áo sắc tướng ấy do tâm biểu hiện. Mà thực ra vô minh là điều kiện cần của hiện hữu và nó có sức mầu nhiệm, nên theo ta suốt một đời! Hổm nay nhiều chuyện bận bịu nên không lên trang nhà, hồi âm trễ, mong cảm thông. HB